Sau khi nghe Tôn Hàn thuật lại đại khái tình tình, Tôn Vượng Thịnh hơi chau mày lại.
“Ý cậu là có một con sâu mọt trong công ty giải trí Tinh Hoàng, muốn cưỡng bức một nữ diễn viên tên Giang Hồi, sau đó lợi dụng chức quyền để làm ra những chuyện như thế, đúng không?”
Ở vị thế của Tôn Vượng Thịnh, ông ấy tuyệt đối sẽ không quan tâm đến những diễn viên ca sĩ này. Nếu không vì chuyện này có liên quan đến Tôn Hàn, có lẽ Tôn Vượng Thịnh cũng sẽ chẳng biết có một nữ diễn viên tên là Giang Hồi.
Tôn Hàn gật đầu, “Phải ạ, người đó tên là Tô Quyền!”
“Chỉ là một tên hề ngông nghênh làm trò thôi, không phiền hà gì tôi đâu! Nhưng nếu không liên can gì đến cậu thì cũng đâu đáng để cậu nhờ vả tôi nhỉ? Cậu và cô diễn viên Giang Hồi ấy có quan hệ gì thế?”, Tôn Vượng Thịnh bỗng hào hứng hóng chuyện.
Tôn Hàn đáp, “Chỉ là bạn tôi thôi. Tôi không thích hành vi ấy của Tô Quyền nên định tiện tay giúp đỡ một chút”.
“Chỉ là bạn bè thôi à?”, Tôn Vượng Thịnh vẫn chưa tin lắm.
Tôn Hàn bật cười, đoạn gật đầu, “Đúng thế, chỉ là bạn thôi”.
Ngồi ở mép giường, Tôn Vượng Thịnh ngẩng đầu nhìn Tôn Hàn chăm chú trong giây lát, cũng không biết đang nghĩ ngợi gì, mãi sau mới lên tiếng, “Được. Tôi nhớ Đổng Hạo là ông chủ của giải trí Tinh Hoàng, đấy cũng là một hậu bối của tôi”.
“Mười giờ sáng mai, đưa người bạn ấy của cậu đến giải trí Tinh Hoàng đi, tôi sẽ đích thân sang hỏi chuyện”.
Chuyện này…
Tôn Hàn do dự một lát, đoạn bật cười, “Ông Tôn à, đây chỉ là chuyện nhỏ với ông thôi. Ông chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ Đổng là được. Nhất thiết phải đích thân đến đó sao?”
Chuyện này, Tôn Hàn nhờ Tôn Vượng Thịnh vì ông chủ Đổng Hạo của Tinh Hoàng thuộc vai vế con cháu của ông ấy.
Với uy danh của Tôn Vượng Thịnh, đừng nói là có kẻ gài bẫy Giang Hồi, cho dù tin tức gây bất lợi cho Giang Hồi mà Tô Quyền tung ra đều là thật, thì chỉ cần Tôn Vượng Thịnh nói một câu thôi, Đổng Hạo sẽ nghĩ mọi cách để ém tin xuống.
Với Tôn Vượng Thịnh, Đổng Hạo tuyệt đối không dám bất kính.
Chính vì Tôn Vượng Thịnh có địa vị cao như thế, nên việc đích thân đến đó xử lý quả là chuyện bé xé to.
“Chuyện của bạn bè ân nhân cứu mạng tôi nào phải là chuyện nhỏ. Nếu muốn giải quyết phiền phức này, thì cứ làm theo căn dặn của tôi”.
Dứt lời, Tôn Vượng Thịnh chợt lấy điện thoại thiết kế riêng cho mình ra, lục danh bạ rồi bấm phím gọi.
Tôn Vượng Thịnh cố ý bật loa ngoài trước mặt Tôn Hàn.
“Chú Tôn à, sao chú lại có thời gian gọi cho cháu thế ạ? Chú trách cháu gần đây không thăm chú phải không ạ?”
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đầu dây lập tức vang lên giọng nói cực kỳ kính cẩn của một người đàn ông trung niên.
“Hầy, hậu bối các cậu mỗi năm một bận rộn. Có thăm cái thân già này hay không cũng không sao, có lòng là được rồi”, Tôn Vượng Thịnh uy nghiêm nói.
“Ôi ôi, chú Tôn đừng nói thế ạ. Chú đừng trách tội cháu. Chuyện có to bằng trời cũng tạm gác lại, tối mai cháu sẽ đích thân sang thăm chú ạ!”, Đổng Hạo cuống quýt đáp.
“Bây giờ đang ở đâu đấy?”, Tôn Vượng Thịnh hỏi.
“Cháu đang bàn chuyện làm ăn ở vùng khác ạ. Tối nay cháu sẽ bắt chuyến bay sớm nhất để trở về!”
Tôn Vượng Thịnh nói thẳng, “Thế thì về nhanh đi. Sáng mai, tôi muốn đến thăm công ty giải trí Tinh Hoàng của cậu”.