Nếu ngay khi anh đến Ma Đô mà chuyện này xảy ra, chắc Diệp Tiên Duyệt sẽ đồng ý làm theo cách của anh ngay, cứ ra ngoài ở chờ sóng yên biển lặng đã.
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Đôi lúc phải công nhận một điều, chỉ có va vấp mới khiến con người ta trưởng thành nhanh hơn.
Tôn Hàn tán thưởng nói: “Anh dám đối mặt với vấn đề là tốt rồi”.
Nhưng Diệp Tiên Duyệt lại tự giễu nói: “Chứ còn cách gì khác sao? Chẳng lẽ bỏ mặc ông chịu áp lực, dù cho anh có về cũng không giúp được gì mấy. À, Tôn Hàn này…”
Đột nhiên Diệp Tiên Duyệt chuyển chủ đề, cất giọng áy náy và nghiêm túc nói: “Chắc anh không đến Thượng Kinh với cậu được rồi. Bố anh đã vào tù, em trai thì mất, anh phải ở lại đây chăm sóc ông”.
“Vâng”.
Tôn Hàn gật đâu, anh tôn trọng quyết định của Diệp Tiên Duyệt.
Hơn nữa, đây cũng là điều nên làm.
Không lâu nữa, Tôn Hàn cũng đi rồi.
Song, thấy Diệp Tiên Duyệt trưởng thành thế này, Tôn Hàn cũng yên lòng rồi.
Nhưng dù có về nhà thì chắc Diệp Tiên Duyệt cũng không thay đổi được gì.
Anh ta đã gần ba mươi, đến lúc tỉnh ngộ rồi.
Còn những khó khăn hiện giờ của nhà họ Diệp thì Tôn Hàn cũng không nhắc đến nhiều.
Nếu Long Phong có thể giành lấy dự án đảo Lâm An trong mức kinh phí dự trù thì mọi việc sẽ ổn hết thôi.
Còn không thì công cốc hết.
…
Lại một ngày nữa trôi qua.
Hiện giờ, Diệp Tiên Duyệt đã xuất viện. Điều khiến Tôn Hàn ngạc nhiên là ngay trưa đó, Diệp Tiên Duyệt đã gọi điện cho anh, mời Tôn Hàn tối nay về nhà ăn tối, đây là ý của Diệp Hà Sơn.
Tôn Hàn vui vẻ đồng ý ngay.
Lúc Tôn Hàn đến biệt thự nhà họ Diệp thì vẫn còn sơm, mới hơn năm giờ chiều.
Anh thấy hơi lạ khi nhà cửa vắng tanh, có nghĩa Diệp Hà Sơn sắp xếp bữa cơm này chỉ đãi một mình anh.
Có chuyện rồi đây.
Không cần nghĩ, Tôn Hàn cũng đoán được.
“Tôn Hàn đến sớm vậy à, đi dạo với ông một lát nhé!”