“Anh ta thế nào rồi?”, một lát sau, Tôn Hàn mới hỏi.
Anh ta đó đương nhiên không phải người bình thường.
Từ ngày đầu tiên đến tỉnh Tây, Tôn Hàn đã cho người đi dò la tung tích của người đó.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
“Nếu không biết quá khứ lẫy lừng của cậu ta trước kia thì tôi thật sự không tin bây giờ, cậu ta lại sống một cuộc sống hèn nhát như vậy”, Từ Khang Niên cảm thán nói.
“Hèn nhát? Là sao?”, Tôn Hàn cau mày hỏi.
“Bây giờ, cậu ta đang ở rể trong một gia đình ở huyện Ôn, công tử không biết chứ cái nhà đó thật sự không ra gì cả. Bình thường, ho quát nạt Lận soái thì thôi, đã vậy còn ép cậu ta ly hôn vì có một đại gia theo đuổi con gái nhà mình nữa chứ”.
Nhớ lại chuyện mình thăm dò được, Từ Khang Niên thấy không thể tin được, cùng với đó là sự tò mò.
“Lệ Lận không phản ứng gì à?”, Tôn Hàn không tin hỏi.
Ngày xưa, Lệ Lận là đệ tử thân truyền của Phó Văn Húc, đồng thời còn được mọi người công nhận sẽ là người nối nghiệp cho môn phái, người đàn ông được gọi là Lận soái ấy sao có thể sa sút như vậy được.
Ở rể đã đành, ấy vậy còn phải chịu uất ức.
“Không, Lận soái chỉ bảo nếu vợ cậu ta muốn thì cậu ta đồng ý ly hôn”.
Từ Khang Niên đi chậm lại rồi nói: “Công tử, nói ra thì chúng ta đến tìm Lận soái không đúng thời điểm rồi, khéo giờ nhà họ đang ầm ĩ chuyện ly hôn ấy chứ”.
“Ai làm việc nấy, không phải lo”.
Tôn Hàn thờ ơ đáp lại một câu, sau đó nhắt mắt lại nghỉ ngơi, nhưng thật ra là nghĩ lại chuyện khi còn ở trong tù.
Lúc anh sắp được thả, Phó Văn Húc mới kể về Lệ Lận cho anh nghe.
Khi ấy, ông ta kể thật ra Tôn Hàn không phải lựa chọn số một cho vị trí kế nhiệm của Thiên Cửu Môn, mà là Lệ Lận.
Mười sáu năm trước, Lệ Lận mới mười năm tuổi, nhưng đã là Lệ soái nổi tiếng lẫy lừng của Thiên Cửu Môn rồi.
Luận về bản lĩnh thì dù còn trẻ, nhưng anh ta đã là vô địch trong môn phái, đến người đô con giỏi võ như Lý Hắc Tử còn không phải đối thủ, cho nên anh ta chính là đệ tử mà Phó Văn Húc tâm đắc nhất.
Đồng thời cũng là người nổi trội nhất.
Gần như tất cả mọi người đều chắc chắn Lệ Lận sẽ là người kế nhiệm của Phó Văn Húc, trở thành thủ lĩnh tiếp theo của Thiên Cửu Môn.
Anh ta là mẫu người điển hình cho câu tuổi trẻ tài cao!
Nhưng khi ấy, Lệ Lận mới mười lăm tuổi mà đã thường xuyên lui tới quán bar, đã thế còn ghen tuông đánh nhau với một đại gia ở nơi khác rồi còn đánh chết người ta.