Dù Tôn Hàn chưa từng gặp Từ Kim Kiều, nhưng cũng có thể mường tượng ra phần nào sau khi nghe La Thông kể về người phụ nữ này.
Có lẽ bà ta cũng ngang ngửa với Lâm Mỹ Quyên.
Tôn Hàn hứng thú nhìn La Thông: “Có vẻ ông với Nghiêm Tống rất thân nhau nhỉ, sao ông không giúp ông ấy?”
La Thông cười khổ đáp: “Công tử, Nghiêm Tống là người rất tốt, nhưng hậu thuẫn của Từ Kim Kiều là nhà họ Từ, nên tôi… cũng không tiện nhúng tay vào”’.
Là ông ta không muốn dây, chứ không phải không thể đắc tội.
Dù nhà họ Từ rất có quyền thế đi chăng nữa, nhưng hậu thuẫn Thiên Cửu Môn của ông ta cũng đâu có vừa.
Nhưng chỉ có La Thông là người của Thiên Cửu Môn thôi, còn Nghiêm Tống thì không nên Thiên Cửu Môn chẳng có lý gì ra mặt cho ông ta cả.
Cốc cốc.
Cửa phòng bao vang lên tiếng gõ.
“Vào đi”.
Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên khá mập mạp đeo kính bước vào: “Anh La, ngại quá, tôi bận chút việc nên đến muộn”.
“Anh thông cảm nhé…”
Người đó đương nhiên là Nghiêm Tống.
Nghe La Thông bảo có một nhân vật lớn muốn gặp mình, Nghiêm Tống nhanh chóng thu xếp công việc rồi đến ngay. Nhưng sau khi nhìn thấy nhân vật lớn này, ông ta thấy hơi bất ngờ, tại không nghĩ lại là một cậu trai trẻ thế này.
Nhìn thế nào cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi.
“Rồi, anh ngồi đi! Còn vị này thì anh cứ gọi là Tôn công tử”, La Thông giới thiệu đơn giản, chứ không nói sâu về thân phận của Tôn Hàn.
“Chào Tôn công tử”.
Tôn Hàn gật đầu.
Nghiêm Tống đã đến nên La Thông lập tức gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
“Không biết Tôn công tử muốn gặp tôi có việc gì?”, Nghiêm Tống thấy hơi bất an.
Người có thể khiến La Thông phải đối đãi với thái độ kính cẩn thế này chắc chắn có lai lịch không đơn giản.
Khéo còn là cậu ấm của một gia tộc lớn nào đó.
Vấn đề nằm ở chỗ người ta lại chỉ đích danh muốn gặp ông ta, thành ra ông ta cũng chẳng hiểu gì.
“Cố Đình là cô em gái đã lớn lên với tôi”, Tôn Hàn nói bâng quơ một câu.
Uỳnh!
Không chỉ có Nghiêm Tống thấy bất ngờ, mà La Thông cũng ngạc nhiên.
Cố Đình lại là em gái của Tôn Hàn ư?
Từ khi nào cô ấy lại có thân phận này vậy?