Tổng giám đốc của Thiên Tử bây giờ chắc chắn cực kỳ bận rộn.
Có cả núi việc đang chờ.
“Được!”
…
“Dạo này anh thế nào?”
Liễu Phương Phương khẽ ngả người ra lưng ghế trong quán cà phê, bắt chéo chân hỏi.
Tôn Hàn ngồi ở phía đối diện đáp: “Vẫn thế thôi!”
“Bệnh của ông Tôn sao rồi?”
Tôn Hàn trầm mặc không trả lời.
Bệnh tình của Tôn Vượng Thịnh ra sao thì Liễu Thị Long rõ hơn ai hết, nếu Liễu Phương Phương không biết thì chứng tỏ Liễu Thị Long không muốn nói cho cô ta hay.
Vì vậy Tôn Hàn cũng im lặng.
Liễu Phương Phương bật cười: “Chắc tôi hỏi sai rồi, tôi không nên quan tâm đến chuyện đó mới phải. Nói về anh đi, hôm nay tôi gọi anh ra đây là vì một chuyện”.
“Cô Liễu cứ nói”, Tôn Hàn ra hiệu bằng tay.
Liễu Phương Phương ngập ngừng một lát mới nói: “Tôi sắp kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa buông bỏ Lệ Lan được, vì tạm thời chưa có ai thích hợp quản lý thay tôi. Không thu xếp ổn thoả chuyện này thì tôi không yên tâm cưới xin được mất”.
Tôn Hàn hiểu ý của cô ta ngay, bèn hỏi: “Cô Liễu, thứ cho tôi nói thẳng, với thân phận của cô thì không cần thiết phải bận tâm đến chức vụ tổng giám đốc của Lệ Lan đến thế đâu. Sau khi gả vào nhà họ Tôn rồi, dù cô ở nhà ăn chơi nhảy múa, hay vào làm việc ở công ty nhà chồng thì cũng đều là sự lựa chọn tốt cả. Việc gì cô cứ phải bận lòng với việc của Lệ Lan như thế”.
“Nhưng nếu làm vậy thì sau này tôi đâu còn tự do nữa”.
Liễu Phương Phương mím môi nói: “Nói thẳng nhớ. Ý của tôi là muốn anh quay về Lệ Lan để tạm thời quản lý công ty giúp tôi. Yên tâm, tôi biết anh không thiết tha vị trí quản lý nên tôi sẽ cho anh làm phó tổng”.
“Lương một năm của phó tổng là tám triệu, còn có ba phần trăm hoa hồng ở chi nhánh Thượng Kinh nữa, tổng hết lại thì cũng khoảng mười lăm triệu đấy, anh thử suy nghĩ đi”.
Sau khi biết được tài năng của Tôn Hàn, Liễu Phương Phương biết lợi ích bình thường sẽ không thu hút anh được, nên đã ra giá cao hơn.
Nhưng cũng chẳng thể lung lay được anh.
“Xin lỗi cô Liễu, tôi đã tìm được việc khác rồi”, Tôn Hàn thành thật nói.
Tìm được việc khác rồi?
Liễu Phương Phương ngạc nhiên hỏi: “Tôn Hàn, việc anh mới tìm được có đãi ngộ cao như tôi đưa ra không?”
“Cao hơn… một chút!”
Chuyện này…