Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nghiêm túc mà nói thì tôi đã được cậu cứu hai lần rồi. Tôn Hàn, nhiều lúc tôi nghĩ nếu không có cậu, thì đến việc đơn giản nhất là giữ thân mình chắc tôi cũng không làm được, mà sẽ giống như các ngôi sao nữ khác trong giới mất”.  

 

“Ngành này quá phức tạp”.  

 

Thẩm Tri Thu nói lời này thật lòng, trước kia cô vào ngành lúc còn nhỏ nên chưa biết gì, nhưng giờ quay trở lại thì đã nhìn rõ hơn mọi thứ hơn.  

 

Hai lần trước có Tôn Hàn, nhưng sau này sẽ có nhiều kẻ có quyền có thế mơ ước đến cô ấy thì sao, lẽ nào cô ấy luôn gặp may có Tôn Hàn đứng ra giúp đỡ ư?  

 

Tôn Hàn như có điều suy nghĩ, ra là vấn đề này.  

 

Nhưng anh không tiện bàn về chuyện này cho lắm.  

 

Vì thế đành nói thật luôn: “Sống đâu biết đó. Cô nói ngành giải trí dơ bẩn, nhưng có từng nghĩ các ngành khác chưa chắc đã tốt đẹp hơn không? Với lại, nếu cô không đóng phim thì công ty của bố cô phải làm sao đây?”  

 

“Cậu biết chuyện này ư?”, Thẩm Tri Thu thấy ngạc nhiên vì cô ấy chưa từng kể chuyện này cho Tôn Hàn.  

 

Tôn Hàn cười đáp: “Nghe ngóng chút là biết ngay ấy mà, nhưng tôi có thể hiểu điều mà cô đang lo lắng. Thế này đi, tôi hứa với cô, chỉ cần cô vẫn làm việc trong ngàng giải trí ở Tây Nam thì sẽ không có ai dám động đến cô cả”.  

 

Tôn Hàn muốn bảo vệ một người phụ nữ ở sáu tỉnh của Tây Nam là chuyện không quá khó.  

 

Nhưng nếu vượt khỏi phạm vi của khu vực này thì chưa chắc, vì quyền lực của anh cũng có giới hạn.  

 

Với Thẩm Tri Thu mà nói thì lời hứa này của Tôn Hàn khiến cô ấy vô cùng yên tâm.  

 

“Sao cậu tốt với tôi thế?”, Thẩm Tri Thu chợt nhỏ giọng hỏi.  

 

Thẩm Tri Thu đột nhiên hỏi câu này khiến Tôn Hàn phải ngớ người ra, anh định trả lời là tiện tay thôi, nhưng xét một cách khách quan thì sự giúp đỡ của anh dành cho Thẩm Tri Thu đã vượt qua phạm vi tiện tay rồi.  

 

Vì anh thích cô ấy ư? Cũng không phải.  

 

“Vì chúng ta là bạn, chứ không liên quan đến tình cảm trai gái. Nếu bạn của tôi gặp chuyện, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ. Cô có thể coi hành động này của tôi là làm việc trượng nghĩa”.  

 

“Phụt…”  

 

Nghe Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Tri Thu không thể nhịn được nữa mà cười phá lên.  

 

Khi cười, đôi mắt của Thẩm Tri Thu cong như vầng trăng, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra, trông cô ấy vô cùng xinh đẹp.  

 

Quả là một cảnh tượng đẹp mắt!  

 

Tôn Hàn không cười mà cứ thế ngăm Thẩm Tri Thu, như đang thưởng thức phong cảnh thơ mộng.  

 

“Đừng nhìn nữa, tôi ngại đấy”.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK