Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Lúc nhỏ không phải cậu thích tôi sao, đêm nay cậu sẽ được như ý nguyện!"  

 

 

 

Ngày xưa từng thích cô ta?  

 

Tôn Hàn thực sự không biết tại sao Diệp Tô lại có suy nghĩ như thế.  

 

Thời niên thiếu, anh chỉ gặp Diệp Tô vào những buổi sum họp gia đình, một năm chừng một, hai lần. Khi đó, cùng lắm là anh cảm thấy ngưỡng mộ Diệp Tô vì được cưng chiều như công chúa thôi. Và còn có đôi chút tự ti nữa.  

 

Ngày ấy, mẹ nuôi luôn cho Từ Tiểu Bân những thứ tốt nhất, còn Tôn Hàn chỉ được chơi mấy món đồ mà Từ Tiểu Bân đã chơi chán rồi.  

 

Có lẽ vào thời niên thiếu ấy, đối diện với bất kỳ ai, anh đều thấp hơn họ một cái đầu.  

 

Sau khi thôi học và bước chân ra xã hội, Tôn Hàn từng bước vươn lên, kiếm được tiền rồi mới có thể hiên ngang ưỡn ngực.  

 

Nhưng chuyện thích Diệp Tô thì hoàn toàn không có.  

 

“Tôn Hàn à, cậu giàu đến vậy, mấy triệu đâu có đáng là gì với cậu? Cậu giúp tôi đi mà! Sau đêm nay, tôi sẽ là của cậu! Dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ cậu không muốn chinh phục tôi sao?”  

 

Có lẽ Diệp Tô đã bị ép vào đường cùng thật rồi. Cô ta không còn quan tâm đến lòng tự trọng của mình nữa, bây giờ chỉ biết đến tiền thôi!  

 

“Đặt phòng ở khách sạn Huy Hoàng phía đối diện, dẫn đường đi”, đột nhiên, Tôn Hàn cụp mắt nói.  

 

Diệp Tô mừng rỡ khôn xiết, lập tức xách túi đứng dậy, đi vòng qua bên kia bàn rồi khoác tay Tôn Hàn.  

 

Vừa vào phòng khách sạn, Diệp Tô đã cởi áo khoác ra, phô bày cơ thể yêu kiều khiến lòng người sôi sục.  

 

Cô ta định vòng tay ôm Tôn Hàn nhưng lại bị anh ngăn lại, “Chị đi tắm trước đi!”  

 

Diệp Tô nhướng mày nhìn Tôn Hàn, rồi nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi nhé, tôi nôn nóng quá”.  

 

Ngay lập tức, Diệp Tô bước vào phòng tắm chỉ ngăn cách với gian ngoài bằng một lớp cửa kính, tiếng nước chảy rào rào vang lên.  

 

Tách!  

 

Tôn Hàn châm thuốc, rồi gọi một cuộc điện thoại…  

 

Khoảng mười phút sau, mùi thơm của sữa tắm bay ra.  

 

Diệp Tô đã bước ra khỏi phòng tắm trong tình trạng không mảnh vải che thân.  

 

Tôn Hàn chỉ liếc nhìn chứ không lao đến như trong dự đoán của Diệp Tô, mà lại bất ngờ đứng dậy đi ra mở cửa.  

 

Lách tách!  

 

Đột nhiên, có rất nhiều ánh đèn flash của máy ảnh chiếu vào.  

 

Chẳng hiểu sao lại có rất nhiều phóng viên báo đài xuất hiện.  

 

“Trong đó có một bà điên, các anh chị cứ việc chụp đi!”  

 

Tôn Hàn bỏ lại một câu rồi lách qua đám phóng viên để rời khỏi phòng.  

 

Để lại Diệp Tô đang hoảng loạn chạy lên giường để lấy chăn che cơ thể mình lại.  

 

“Đừng chụp! Đừng chụp mà…”  

 

…  



Hôm sau. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK