Cuối cùng buộc phải đồng ý: “Được, tôi ký!”
Tôn Hàn cười nhạt: “Nếu muốn ký thì ký nhanh lên!’
Cuối cùng anh và Lâm Mỹ Quyên đã kết thúc.
“Tạm thời không được!”
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là dường như Lâm Mỹ Quyên muốn nuốt lời.
Vẻ mặt Tôn Hàn bỗng đanh lại: “Lâm Mỹ Quyên, cô đang thử thách lòng kiên nhân của tôi!”
Lâm Mỹ Quyên lo lắng Tôn Hàn trở mặt, dù sao hiện giờ không phải cô ta nói là được, không nhịn chuyện nhỏ, khó thành chuyện lớn, chỉ có thể tiếp tục giả bộ nói: “Tôn Hàn, không như anh nghĩ đâu”.
“Tôi cần thời gian vài ngày, hiện giờ công ty kiến trúc Phong Quyên đều từ anh mà dựng thành, nhưng trong đấy vẫn có đầu tư của tôi và Đường Minh Phong”.
“Có sao đi nữa anh cũng phải để tôi với Đường Minh Phong kiểm kê thật kỹ tài sản rồi mới đưa lại cho anh chứ!”
Tôn Hàn cười nhạt: “Cần mấy ngày?”
“Bảy ngày!”
“Tôi đợi cô bảy ngày, đơn ly dị sẽ để ở chỗ cô. Hy vong, cô không giở trò nữa!”, Tôn Hàn lặng im một hồi rồi đứng dậy rời đi.
Trong quán trà, ánh mắt của Lâm Mỹ Quyên dần trở nên sắc lạnh, rút điện thoại ra gọi cho Đường Minh Phong.
“Tôn Hàn chỉ đồng ý cho chúng ta bảy ngày, nếu sau bảy ngày vẫn không có kết quả, đến lúc đó, chỉ mỗi chuyện chúng ta chiếm đoạt công ty của Tôn Hàn cũng khiến anh và em cả đời này không ngóc đầu lên được”.
“Đường Minh Phong, anh tự xem mà làm!”
Lâm Mỹ Quyên nói dối rất nhiều nhưng có một câu là thật.
Việc kinh doanh công ty kiến trúc Phong Quyên không tốt là thật, những năm qua đã nợ nần chồng chất, một khi thanh lý khoản nợ, cô ta và Đường Minh Phong cả đời này đừng hòng trở mình.
Giọng nói trầm trầm của Đường Minh Phong vang lên trong điện thoại: “Yên tâm, anh đã nhờ các mối quan hệ, tìm được một bác sĩ ở khoa huyết học tại Ma Đô, trong tay còn có ví dụ về việc điều trị bệnh máu trắng mãn tính, chỉ cần ông ta chữa bệnh cho cô Thẩm Nguyệt, mọi thứ đều nằm trong tay chúng ta”.
“Không có ông hai nhà họ Thẩm chống lưng cho hắn, Tôn Hàn sẽ phải trả giá đắt vì đã làm nhục chúng ta!”
Nghe được những lời này, ánh mắt Lâm Mỹ Quyên trở nên hung hăng hơn, tự mình lẩm bẩm: “Tôn Hàn, là anh ép tôi thôi!”
…
Tôn Hàn lang thang trên đường đến ba giờ chiều mới quay lại công ty, theo đúng lịch trình, đón Liễu Y Y tan làm trước, sau đó tới nhà trẻ đón Đồng Đồng.
“Bố, bố!”
Đứng cách cánh cổng trường, Đồng Đồng có thể nhìn thấy Tôn Hàn đang đứng bên ngoài, cô bé vẫy vẫy tay.
Tôn Hàn nhìn thấy nụ cười tươi rói trên mặt Đồng Đồng bỗng cảm thấy, có cô con gái thật là hạnh phúc.
Chỉ có điều, nụ cười ấy vẫn ẩn chứa chút buồn bã.
Theo tuổi của Đồng Đồng, nửa năm tới sẽ được đưa đi học lớp một rồi.
Theo sức nặng bài tập của học sinh hiện nay, khoảng thời gian vô lo vô nghĩ của Đồng Đồng không còn nhiều nữa.
Vả lại, thời gian của anh cũng không còn bao lâu.