Ngay sau đó, Diệp Vân Nghĩa đã ra sức van nài.
Diệp Tiên Duyệt nhìn Tôn Hàn, nhưng chỉ thấy anh lắc đầu.
Chứng tỏ Tôn Hàn không muốn cho Diệp Vân Nghĩa xuất cảnh.
“Phương Phương, anh là anh họ ruột của em đấy! Em xin Tôn Hàn giúp anh được không?”
“Tôn Hàn, tôi xin cậu! Cậu đưa tôi ra nước ngoài đi mà, tôi không muốn chết!”
Diệp Vân Nghĩa đã hoàn toàn tuyệt vọng, không biết phải làm sao nên cứ xin hết người nọ đến người kia rồi bật khóc nức nở.
Chỉ có đến lúc này, Diệp Vân Nghĩa mới biết một chiếc phao cứu sinh quan trọng đến mức nào.
Anh ta chỉ muốn được sống.
“Anh, anh đi tự thú đi! Còn nửa tiếng nữa là du thuyền về bờ Ma Đô rồi, đến lúc ấy, bọn em sẽ sắp xếp cho anh đi đầu thú, chắc chắn anh sẽ không bị phán án tử đâu”.
Liễu Phương Phương chân thành khuyên nhủ.
“Không! Anh biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào mà, sao có thể sống được chứ? Liễu Phương Phương, rốt cuộc em có phải em của anh không? Em mà đưa anh về Ma Đô có khác gì dồn anh vào chỗ chết chứ?”
“Diệp Tiên Duyệt, anh đến xem tôi làm trò cười đúng không? Tôi biết chúng ta chẳng có là anh em gì hết, mà là kẻ thù, kẻ thù!”
Nghe thấy chỉ còn nửa tiếng nữa là du thuyền vào bờ, Diệp Vân Nghĩa đã hoàn toàn hoảng loạn.
Diệp Tiên Duyệt đau khổ nói: “Vân Nghĩa, đến giờ mà em vẫn không hiểu à? Anh chưa từng muốn tranh giành gì với em cả. Chỉ vì anh ra đời trước nên ông nội mới chọn anh làm người thừa kế thôi”.
Cuộc sống của Diệp Vân Nghĩa đúng là bi kịch, rõ ràng có thân thế tốt mà lại tự dồn mình vào chân tường.
Mà nguyên nhân cũng có liên quan đến mâu thuẫn của hai anh em họ.
Chỉ vì vị trí người thừa kế mà Diệp Vân Nghĩa trở nên cực đoan và quái gở.
Nếu không, chắc anh ta đã chẳng xuống tay với hai cô gái ở trung tâm giải trí rồi.
Từ đó, cũng không có những chuyện như thế này.
Nhưng đến tận lúc này rồi mà Diệp Vân Nghĩa vẫn nghĩ mình và Diệp Tiên Duyệt ở thế đối lập.
“Ha ha, giờ anh nói gì chẳng được, dẫu sao tôi cũng sắp bị bắt rồi. Nếu được phán xử nhanh thì khéo trong năm nay sẽ hành quyết luôn cũng nên”.
“Đến lúc đó, sẽ không còn ai ảnh hưởng đến thân phận người thừa kế của anh nữa!”