Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lúc này anh ta đã hôn mê, phải cố gắng cứu chữa.  

 

Tôn Hàn biết y thuật, nhưng bây giờ ở đây không có các dụng cụ y tế, thế nên chỉ có thể xử lý đơn giản rồi đưa đến bệnh viện.

 

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Tiên Duyệt mới tỉnh lại trong bệnh viện.  

 

Lúc này đã có rất nhiều người nhà họ Diệp đứng trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.   

 

Cả gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Hà Sơn và Diệp Vân Đồ cũng ở trong phòng bệnh.  

 

"Tiên Duyệt, cháu tỉnh rồi à, có vấn đề gì không?"  

 

Diệp Hà Sơn ngồi trước giường bệnh hỏi với giọng vô cùng quan tâm.  

 

Dù sao cũng là cháu trai của mình, sao ông ấy có thể không quan tâm khi nó đang bị thương hôn mê?  

 

"Ông ơi, cháu không sao!"  

 

Diệp Tiên Duyệt nói với giọng yếu ớt, rồi hỏi: "Vân Nghĩa đâu? Nó thế nào rồi?"  

 

Nhắc đến Diệp Vân Nghĩa, Diệp Hà Sơn liền thấy bực mình: "Cháu quan tâm đến nó làm gì, cái đồ khốn đó còn dám đánh cả anh trai mình, thế thì còn gì mà nó không dám làm nữa! Bảo nó đến đây thử đánh ông xem nào!"  

 

Nói rồi Diệp Hà Sơn liền tức tối trừng Diệp Vân Đồ: "Xem thằng con trai ngoan của anh đi!"  

 

Diệp Vân Đồ cúi đầu, giải thích thay Diệp Vân Nghĩa: "Bố à, Vân Nghĩa uống quá nhiều rượu nên mới nhất thời bồng bột thôi. Lúc nó tỉnh táo đâu phải thế".  

 

"Ha ha ha, lúc tỉnh táo không phải như thế, những vụ nó uống say rồi làm ra còn ít à? Mấy năm nay nhà họ Diệp đã phải xử lý rất nhiều rắc rối do nó gây ra, lần này nó còn ngông cuồng tới nỗi dám đánh cả anh mình nữa!"  

 

"Bác sĩ cũng nói rồi, lần này may mà có người trong ngành cầm máu kịp thời cho Tiên Duyệt, nếu không hậu quả vô cùng khó lường!"  

 

"Nếu không có Tôn Hàn thì e là Tiên Duyệt không biết có thể tỉnh lại hay không!"  

 

"Cái thằng con trai của anh đấy, nếu không dạy dỗ cẩn thận thì bảo nó cút khỏi nhà họ Diệp này cho tôi!"  

 

Diệp Hà Sơn vô cùng tức giận, trông như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Vân Nghĩa cho hả dạ.  

 

"Bố, con biết rồi, con sẽ dạy dỗ Vân Nghĩa cẩn thận!"  

 

Diệp Vân Đồ thấy ông cụ đang giận thì không dám khuyên gì, chỉ có thể thuận theo.  

 

Diệp Hà Sơn lại nhìn Diệp Tiên Duyệt, vẻ mặt vô cùng chiều chuộng: "Tiên Duyệt, cháu đừng quan tâm đến Vân Nghĩa nữa! Cháu cứ ở bệnh viện tĩnh dưỡng, không cần phải lo lắng những chuyện khác, cháu đã biết chưa?"  



"Cháu biết rồi thưa ông". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK