Bạch Cần cong môi cười, đoạn nói với anh một câu bằng giọng Tứ Xuyên, “Đúng rồi đó, dưa muối củ kiệu ngon tuyệt cú mèo, không muốn ăn thử thật à?”
“Ha, thế thì tôi ăn thử vậy”.
Câu nói bất ngờ ấy của Bạch Cần khiến Tôn Hàn suýt phì cười, cũng không từ chối nữa.
Nói thật thì có nhiều khi, giọng Tứ Xuyên nghe cũng vui lắm.
Món dưa muối củ kiệu mà Bạch Cần giới thiệu quả là rất ngon. Tôn Hàn ăn hết hai bát rưỡi mới xoa bụng với vẻ thoả mãn, “No thật đấy!”
Sau đó, anh bắt đầu nghiêm túc quan sát Bạch Cần.
Năng lực làm việc rất tốt, nhìn cách sắp xếp nhà cửa thì hẳn là một cô gái rất đảm đang việc nhà, khoản nấu nướng cũng không tệ, còn biết một số tài nghệ truyền thống, vẻ ngoài lại xinh đẹp.
Nếu không gặp Bạch Cần, Tôn Hàn còn nghĩ một người phụ nữ hoàn hảo thế này đã tuyệt chủng trong xã hội rồi.
“Có gì đẹp mà nhìn đâu?”, đôi gò má của Bạch Cần ửng hồng.
Tôn Hàn bật cười, “Không có gì, chỉ cảm thấy cô rất giỏi thôi!”
“Làm sao giỏi bằng anh chứ. Vấn đề công việc của Trương Tiến mà không có anh thì đã không làm được rồi! À phải, nghe nói anh được thăng chức lên hẳn phòng kinh doanh của chúng tôi rồi? Thật không vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi, mà còn là phó giám đốc đấy, quyền hạn chỉ dưới mỗi Trương Tiến thôi. Sao nào, bất ngờ lắm phải không?”, Tôn Hàn cười đùa.
“Chẳng trách lúc Trương Tiến mời anh gia nhập phòng kinh doanh xuất khẩu thì anh lại không đồng ý, hoá ra là có sắp xếp khác rồi. Tôi đã được mở mang tầm mắt”.
Bạch Cần cho rằng Tôn Hàn đã biết chuyện thăng tiến này từ trước, chỉ là nhẫn nại chờ thời cơ thôi.
“Tôi cũng vừa mới biết vào hôm nay thôi, không phải là ‘nhân tài ẩn dật’ gì đâu”, Tôn Hàn nghiêm túc đáp.
Nếu biết trước chuyện này, chắc chắn anh sẽ báo cho Trương Tiến một tiếng, tránh để Trương Tiến nghĩ ngợi nhiều.
Ngày hôm sau, Tôn Hàn đã xuất hiện ở khu vực làm việc của phòng tiêu thụ, anh vừa đến đã được Trương Tiến gọi vào phòng.
“Chú em giấu ông anh này kỹ quá đấy, bất thình lình đến bộ phận của anh làm phó rồi!”, ngay câu đầu tiên, Trương Tiến đã cười khổ nói.
Tôn Hàn chuyển lên làm phó giám đốc phòng tiêu thụ khiến anh ta vừa ngạc nhiên, vừa trở tay không kịp.
“Không phải anh đề cập chuyện này với cấp trên à?”
Thấy Trương Tiến phản ứng kỳ lạ như vậy, Tôn Hàn cũng hơi bất ngờ.
Theo anh nghĩ, việc anh được bổ nhiệm vào vị trí này là vì chuyện của cửa hàng Bách Tụ, nên Trương Tiến đã đề nghị Liễu Phương Phương cất nhắc mình mới đúng.
Nhưng khi anh thấy vẻ ngạc nhiên của Trương Tiến thì hình như không phải thế rồi.
“Ủa, anh tưởng là Tô Nguyệt Nga nhúng tay vào chuyện này chứ?”
Trương Tiến lập tức có vẻ căng thẳng rồi vội hỏi lại: “Chú đừng nói với anh là chính sếp Liễu sắp xếp việc này nhé!”
Dù anh ta đã xử lý xong chuyện hợp đồng cung cấp hàng cho cửa hàng Bách Tụ rồi, nhưng nếu để Liễu Phương Phương biết được thì vẫn nguy to.
Song, Tôn Hàn lại nghiêm túc gật đầu nói: “Sếp Liễu không chỉ biết, mà còn tường tận là đằng khác”.
Trương Tiến sốt sắng hẳn lên: “Chú nói à?”