Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Tôn Hàn là tên lừa đảo

"Ông hai Thẩm, chúng tôi không liên quan đến chuyện của Đồng Đồng, là Tôn Hàn, Tôn Hàn đã lén lút đưa Đồng Đồng đi!"

"Đúng đấy, ông hai Thẩm, chúng tôi đã bán Đồng Đồng đi thì Đồng Đồng đã thuộc về nhà họ Thẩm, chúng tôi không lật lọng đâu! Có phải Tôn Đồng Đồng đã biến mất rồi không, con bé ở trong tay Tôn Hàn, ông tìm anh ta là được!"

"Tôn Hàn, ông hai Thẩm đã đến tìm rồi. Tôi khuyên anh hãy chủ động giao Tôn Đồng Đồng ra!"

Thấy Thẩm Kỳ Bân đến đây vì Đồng Đồng, ba người đều hốt hoảng, họ cho rằng Tôn Hàn lén lút đưa Đồng Đồng đi nên ông hai Thẩm mới tìm đến.

Vậy nên họ vội vàng phủi sạch quan hệ, chĩa mũi dùi về phía Tôn Hàn.

Họ đã nói rồi mà, cô chủ của nhà họ Thẩm còn cần tủy của Đồng Đồng để cứu mạng, sao có thể chủ động đưa Tôn Đồng Đồng cho Tôn Hàn?

Nhất định là Tôn Hàn đã lén lút đưa Đồng Đồng ra!

Lúc này Thẩm Kỳ Bân cũng thấy Tôn Hàn trong phòng, đó đúng là cậu Tôn.

Ông ta giật thót tim, vội đi qua cung kính nói: "Cậu Tôn!"

Cậu Tôn?

Đám người Lâm Mỹ Quyên mặt khó coi như ăn phải ruồi, sao ông hai Thẩm có thể gọi Tôn Hàn là cậu Tôn?

Còn cung kính như vậy nữa chứ!

Tôn Hàn không quan tâm, vẻ mặt anh chẳng tốt đẹp gì, lạnh nhạt hỏi: "Ông đến đây làm gì?"

"Ông cái gì mà ông, phải gọi là ông hai Thẩm! Tôn Hàn, mẹ anh không dạy anh phép lịch sự à?"

Thẩm Kỳ Bân chưa kịp trả lời thì Lâm Mỹ Quyên đã mắng Tôn Hàn, cô ta vội vàng nhìn Thẩm Kỳ Bân với vẻ mặt nịnh nọt: "Ông hai Thẩm, tôi đã ly hôn với Tôn Hàn rồi, anh ta không còn liên quan gì đến tôi nữa. Chuyện anh ta lén lút đưa Đồng Đồng đi không hề liên quan đến tôi!"

Vì tránh chọc giận nhà họ Thẩm nên Lâm Mỹ Quyên cố gắng vạch rõ giới hạn giữa cô ta và Tôn Hàn.

"Im mồm!"

Thẩm Kỳ Bân đang định tát cô ta, người phụ này đang muốn hại chết ông ta!

Nhưng nghĩ đến Lâm Mỹ Quyên dù sao cũng là vợ của cậu Tôn, dù thế nào thì ông ta cũng không thể đụng vào được, thế nên ông ta không dám tát cô ta.

Ông ta dè dặt nhìn Tôn Hàn: "Cậu Tôn, tôi..."

Giờ đây nhà họ Thẩm đã đắc tội Tôn Hàn quá nặng rồi, nếu lại làm cậu Tôn không vui nữa thì nhà họ Thẩm tiêu đời mất.

"Tối qua ông đã nói với tôi danh tiếng của ông vang dội thế nào. Hôm nay gặp đúng là khí thế uy phong, quả là mở mang tầm mắt!", Tôn Hàn châm chọc.

Thẩm Kỳ Bân nào dám tiếp lời, vội nói: "Trước mặt cậu Tôn tôi chẳng là gì cả!"

Ba người Lâm Mỹ Quyên không dám nhìn sự thật trước mắt.

Ông hai Thẩm danh chấn Giang Châu lại cúi đầu cong lưng thế này trước mặt Tôn Hàn sao?

"Lâm Mỹ Quyên, mẹ tôi dạy tôi thế nào không liên quan đến cô, nhưng chắc chắn cô không được dạy dỗ tử tế. Mấy năm nay cứ coi như tôi có mắt như mù! Còn về anh..."

Tôn Hàn nhìn Đường Minh Phong, lạnh nhạt nói: "Không phải anh nói định gọi điện cho người đến đánh gãy chân tôi sao, làm ơn nhanh chút đi".

Đường Minh Phong khóc không ra nước mắt, với thái độ của ông hai Thẩm thì cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám.

Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân liền tức giận: "Đường Minh Phong, cậu dám uy hiếp cậu Tôn à, không muốn sống nữa sao! Đánh gãy chân đúng không, tôi thấy cậu không cần tay chân của mình nữa rồi!"

Đường Minh Phong sợ tới nỗi mặt tái xanh: "Ông hai Thẩm, tôi chỉ đùa với Tôn Hàn thôi, đùa thôi!"

"Dù có đùa cậu cũng không đùa nổi!"

Thẩm Kỳ Bân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn đám người Lâm Mỹ Quyên rồi nói ý định của mình khi tới đây: "Hôm nay tôi đến để thông báo cho mọi người, nhà họ Thẩm chúng tôi không cần tủy của Tôn Đồng Đồng nữa. Nếu chúng tôi không lấy tủy nữa thì năm mươi triệu tệ mà tôi đưa các người, các người cũng phải trả lại cho nhà họ Thẩm chúng tôi".

Việc này...

Lâm Mỹ Quyên biến sắc, năm mươi triệu tệ đã tiêu hết từ lâu rồi, lấy đâu ra trả nhà họ Thẩm?

"Ông hai Thẩm, đã một năm rồi, ông không thể lật lọng thế được!"

Năm mươi triệu tệ này Đường Minh Phong cũng có phần, anh ta liền nói: "Ông hai Thẩm, việc làm ăn coi trọng chữ tín. Ông đường đường là ông hai Thẩm của nhà họ Thẩm mà lại làm thế này, sau này còn gì là uy tín nữa!"

"Năm mươi triệu tệ, tôi cho các người hai ngày để gom. Nếu không có thì hãy lấy công ti và biệt thự ra trừ nợ!"

"Tất nhiên các người có thể dùng các thủ đoạn khác để ép tôi nhượng bộ, Thẩm Kỳ Bân này tiếp hết!"

Thái độ Thẩm Kỳ Bân rất kiên quyết, nhưng lúc quay sang Tôn Hàn thì lại hỏi với vẻ dè dặt: "Cậu Tôn, cậu thấy thế nào?"

Ông ta làm như vậy là vì muốn tra rõ hành động của Lâm Mỹ Quyên, cố ý muốn giúp cậu Tôn lấy lại sản nghiệp, mong có thể nhân chuyện này để có được sự tha thứ của cậu Tôn.

Cậu Tôn chưa chắc đã quan tâm đến công ti và căn biệt thự này, nhưng dù sao cũng là đồ thuộc về cậu Tôn, không thể để người ngoài chạm vào.

"Tôn Hàn, anh hãy mau cầu xin ông hai Thẩm cho chúng tôi, đừng để chúng tôi phải trả lại năm mươi triệu tệ! Tôn Hàn, tôi cầu xin anh đấy!"

"Nể tình chúng ta vẫn là vợ chồng, anh hãy giúp tôi đi!"

Đối mặt với nhà họ Thẩm có thế lực khổng lồ, Lâm Mỹ Quyên không thể nào phản kháng, chỉ có thể cầu xin Tôn Hàn.

"Không liên quan đến tôi".

Tôn Hàn không quan tâm, anh nói: "Tự chuẩn bị một bản đơn ly hôn, chọn thời gian rồi ly hôn đi".

Nói xong anh cũng chẳng còn gì để ở lại nữa, liền đi khỏi biệt thự.

Thứ thuộc về anh, anh sẽ lấy hết sạch từ chỗ Lâm Mỹ Quyên.

"Hãy nhớ, các người chỉ có hai ngày!". Thẩm Kỳ Bân cũng không ở lại mà chỉ để lại một câu như vậy, sau đó nhanh chóng đi theo Tôn Hàn.

Ba người trong phòng khách hoàn toàn hoảng loạn.

Nếu trong hai ngày mà không lấy ra được năm mươi triệu tệ thì họ sẽ phải thế chấp tất cả tài sản.

Sau khi đi khỏi biệt thự, Thẩm Kỳ Bân vội vàng đuổi theo Tôn Hàn: "Cậu Tôn, cậu chờ tôi với!"

"Có chuyện gì?"

Tôn Hàn dừng lại, lấy một bao thuốc trong túi ra rồi châm lửa cho mình.

Thẩm Kỳ Bân biết cậu Tôn không thích nghe những câu vô bổ, liền nói thẳng: "Cậu Tôn, lần này tới bắt Lâm Mỹ Quyên trả lại năm mươi triệu tệ là ý của mình tôi, mong là có thể lấy tài sản của cậu Tôn về!"

"Tôi nhận ra".

Sức nặng của nhà họ Thẩm rành rành ra đó, họ sẽ không vì năm mươi triệu tệ mà khiến nhà họ Thẩm mang tiếng lật lọng.

Chỉ có thể là vì anh.

Thẩm Kỳ Bân cũng không dám xin cậu Tôn tha thứ, chuyện này chỉ có thể từ từ tiến hành.

Ông ta nói: "Cậu Tôn, tôi nhớ cậu từng nói bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt nhà tôi không phải là bệnh không thể chữa được đúng không?"

Tôn Hàn nói: "Đúng vậy, tôi có cách cứu Thẩm Nguyệt".

Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân vô cùng vui sướng. Người như cậu Tôn không thể nào phát ngôn bừa bãi được.

Nếu cậu Tôn đã nói có thể cứu thì chắc chắn có thể cứu được!

"Cầu xin cậu Tôn nể tình Thẩm Nguyệt nhà tôi đối xử tốt với Đồng Đồng mà cứu lấy con gái tôi với!"

"Chuyện mua cô Đồng Đồng để thay tủy cho con gái là ý định của mình tôi. Nếu cậu Tôn có tức giận thì hãy để một mình Thẩm Kỳ Bân tôi gánh vác!"

Thấy Thẩm Kỳ Bân khẩn cầu như vậy, Tôn Hàn cũng hơi dao động. Anh cũng là người có con gái nên có thể hiểu tình yêu con gái tha thiết của Thẩm Kỳ Bân.

Nhưng anh chỉ không hiểu, vì sao Lâm Mỹ Quyên có thể nhẫn tâm với đứa con gái tự mình sinh ra như thế?

Nhưng dao động không đồng nghĩa với giúp đỡ. Nếu hôm qua không phải Tôn Hàn tới kịp thì Đồng Đồng đã bị rút tủy cho Thẩm Nguyệt rồi.

Việc không làm gì nhà họ Thẩm đã là sự khoan dung lớn nhất của anh.

Anh vốn định trực tiếp từ chối, nhưng khi nghĩ đến hình như Đồng Đồng rất quan tâm đến cô con gái nhà họ Thẩm, cuối cùng anh cũng không từ chối.

Anh nói: "Tôi sẽ suy nghĩ".

Trong căn biệt thự.

Lâm Mỹ Quyên hốt hoảng bất an, thấy bố cô ta lấm lét quay trở về thì vội vàng hỏi: "Bố có nghe được gì không? Rốt cuộc có chuyện gì mà Thẩm Kỳ Bân lại cung kính với Tôn Hàn như vậy?"

Ông hai Thẩm là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố Giang Châu, tại sao lại phải cung kính như thế với một tên tội phạm vừa mới ra tù chứ?

Lâm Hữu vô cùng đắc ý: "Tất nhiên bố đã nghe rõ ràng rồi, Tôn Hàn là một tên lừa đảo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK