Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô Tôn, tôi đã tránh đến mức này rồi mà nhà cô vẫn không buông tha cho tôi là sao?”  

 

“Không sao trăng gì hết”, Tôn Đào nói thẳng: “Tiểu Bân là cậu em họ đã thất lạc nhiều năm của tôi, nó đã phải chịu nhiều khổ cực ở bên ngoài. Bây giờ về gia tộc rồi, thì nó nên được sống những tháng ngày sung sướng. Nếu nó đã dứt khoát muốn cậu rời khỏi đây thì người làm chị như tôi cũng đành phải giúp thôi”.  

 

“Tôn Hàn, cậu là người tài giỏi, điều này tôi phải công nhận. Nhưng cậu không thể ở lại Thượng Kinh được”.  

 

Dứt lời, Tôn Đào nhướn mắt nhìn Tôn Hàn, chờ đáp án.  

 

Nếu bây giờ, Tôn Hàn không đồng ý thì chưa chắc đã bị làm sao, song ngày rộng tháng dài thì không tránh được.  

 

Với Tôn Đào mà nói chỉ cần không giết người giữa phố thì chẳng phải chuyện to tát gì.  

 

Coi như số đen thôi!  

 

Tôn Hàn cũng thấy bất ngờ, mới sáng ngày ra mà cô ta đã đến chặn trước cửa nhà anh rồi.  

 

Từ Tiểu Bân không thể chờ thêm được nữa, chỉ mong anh nhanh chóng rời khỏi đây thì mới yên tâm.  

 

Anh còn lạ gì suy nghĩ của cậu em nuôi này nữa, cậu ta điềm nhiên chiếm mất vị trí ngũ công tử nhà họ Tôn của anh mà không một chút hổ thẹn.  

 

Tốt xấu gì thì họ cũng từng là anh em cơ mà!  

 

Theo Tôn Hàn thấy, nếu Từ Tiểu Bân mà có bản lĩnh một chút thì chắc đã giết Tôn Hàn để diệt khẩu rồi.  

 

“Tôn Hàn, cậu cũng biết thân phận của tôi rồi đấy, tôi mà muốn đối phó với cậu thì quá dễ. Cậu nên thức thời một chút, như vậy sẽ tốt cho cậu hơn”, Tôn Đào bổ sung thêm để thể hiện rõ quyết tâm đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh.  

 

Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi mỉm cười.  

 

Điều này khiến Tôn Đào hơi ngạc nhiên, đã bị ép đến mức này rồi mà còn cười được sao?  

 

“Cô Tôn, nếu cô đuổi tôi đi từ mấy hôm trước thì tôi tin cô có thể làm được dễ dàng, nhưng bây giờ thì tôi e là không được nữa rồi”.  

 

Hả?  

 

Tôn Đào ngạc nhiên hỏi: “Cậu không đùa đấy chứ?”  

 

Tôn Đào cô ta là ai cơ chứ?  

 

Cô ta là trưởng nữ của nhà họ Tôn, là chị ruột của Tôn Khải Thành nức tiếng của Thượng Kinh, vậy mà lại không thể đuổi một tên vớ vẩn ra khỏi Thượng Kinh sao?  

 

“Đương nhiên, nếu không chúng ta cá cược đi”, Tôn Hàn cố làm ra vẻ thần bí nói.  

 

“Cược gì?”  

 

Tôn Hàn đầy tự tin nói: “Qua ngày mai, nếu cô Tôn vẫn thấy có thể đuổi tôi ra khỏi Thượng Kinh thì coi như cô thắng, sau đó cô muốn làm gì thì làm. Dù có thê thảm thế nào, hay thậm chí là mất mạng thì tôi cũng không oán than một lời”.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK