Thật ra nếu Liễu Phương Phương đã thay mặt nhà họ Liễu đến gặp Tôn Hàn thì cô ta không quan tâm ý của anh ra sao nữa, vì dù anh không muốn thì vẫn phải đi.
Đây không phải cường thế, mà là sự thật.
Nhưng nếu có thể khiến Tôn Hàn cam tâm tình nguyện đến khám bệnh cho Tôn Vượng Thịnh thì vẫn tốt hơn là đến khám với tâm trạng bực tức.
Chỉ cần anh không đưa ra yêu cầu quá đáng thì nhà họ sẽ đồng ý hết.
“Một bác sĩ bình thường thì không sao, nhưng đến một bệnh viện hàng đầu cũng không chưa khỏi bênh của ông ấy thì cần phải hết sức chú ý”.
“Vốn dĩ việc chữa bệnh cứu người rất đơn giản, nhưng khi đặt vào vòng xoáy quyền lực ở Thượng Kinh như nhà các cô thì lại rất phức tạp”.
“Ví dụ, có người ở Thượng Kinh muốn Tôn Vượng Thịnh khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi, nhưng cũng có người sẽ muốn ông ấy cứ bệnh nặng mãi, hoặc chết luôn cũng được!”
“Tôi nói vậy đúng chứ?”
Liễu Phương Phương gật đầu, dù Tôn Hàn giải thích theo cách khá tiêu cực, nhưng sự thật đúng là vậy. Không phải có người muốn Tôn Vượng Thịnh chết, mà còn là rất nhiều.
“Cho nên nếu tôi chữa khỏi bệnh cho Tôn Vượng Thịnh, không khéo lại vô tình đắc tội với không ít người quyền cao chức trọng. Vì vậy, điều kiện của tôi là cô hãy bảo ông ấy bí mật đến nhà họ Liễu, tôi sẽ khám riêng cho ông ấy. Dù có chữa khỏi bệnh hay không, cũng không được cho ai biết chuyện này. Tốt nhất, người nhà họ Tôn không biết là hay nhất!”
“Còn nhà họ Liễu cô thì cứ tiếp tục giữ bí mật như trước”.
Điều kiện này cũng không phải quá đáng.
Nhưng Liễu Phương Phương không thể quyết định thay cho Tôn Vượng Thịnh nên chỉ đành nói: “Để tôi hỏi ông đã”.
Liễu Phương Phương lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Thị Long rồi trả lời Tôn Hàn.
“Được!”
“Ok, vậy cô hẹn thời gian đi”, Tôn Hàn cười nói.
Chẳng mấy chốc, hai người đã chọn ngày xong, đó là vào tối mai.
Đúng bảy giờ tối ngày hôm sau, Tôn Hàn đã đến nhà họ Liễu theo lịch hẹn.
Vì Liễu Thị Long đã có lệnh nên ngoài quản gia dẫn Tôn Hàn vào nhà và Liễu Nam Quân ra thì nhà họ Liễu không còn một ai nữa.
“Ha ha, chàng trai trẻ, tôi đã đáp ứng mọi yêu cầu của cậu rồi. Việc cậu tới đây khám bệnh hôm nay, thế hệ trẻ ngoài Phương Phương ra thì không còn ai biết nữa. Khi khám bệnh cho bạn tôi thì cẩn thận một chút nhé”.
Liễu Thị Long da dẻ hồng hào nói trong phòng khách.
Với sức khoẻ của Liễu Thị Long mà nói thì dù đã khỏi bệnh thì cũng không thể có thần sắc như vậy được.
Nhưng tất cả là nhờ công của Tôn Hàn.
Cũng chính vì vậy nên Liễu Thị Long mới quyết định nhờ Tôn Hàn khám cho Tôn Vượng Thịnh. Dù chưa chắc Tôn Hàn đã có thể chữa khỏi căn bệnh tim cho Tôn Vượng Thịnh, nhưng có thể khiến sức khoẻ của ông ấy được tốt lên như ông cũng được rồi.
“Ông Liễu yên tâm, lương y như từ mẫu, gì chứ điều này thì tôi có nên sẽ không sơ suất đâu”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp.