"Chắc cũng không lâu đâu", Tôn Hàn cũng chưa chắc chắn.
Đối với Lâm Ảnh thì về Giang Châu cũng tốt.
Ở Ma Đô này, Lâm Ảnh không có lấy một công việc tử tế. Nếu cô đã không muốn làm việc ở club nữa thì cũng không còn lý do để ở lại nơi đây.
"Vậy...sau khi rời Ma Đô, cậu sẽ tới Giang Châu chứ?"
Đột nhiên, Lâm Ảnh nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đầy hy vọng.
Đột nhiên, Tôn Hàn trầm mặc một lát.
Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: "Tôi cũng không biết nữa, tạm thời tôi sẽ không về Giang Châu. Nhanh nhất phải năm sau".
Không phải là không có thời gian, mà là về đó để làm gì kia chứ?
Liễu Y Y đã cho anh thời hạn một năm, một năm không liên lạc.
Đặc biệt là giờ anh còn đã kết hôn rồi.
Mặc dù cuộc hôn nhân của anh và Liễu Phương Phương ngay từ đầu hai bên đã thỏa thuận chỉ là một màn kịch mà thôi.
Nhưng việc anh kết hôn vẫn là sự thật không thể chối bỏ.
Thật không biết nếu Liễu Y Y biết được thì anh phải giải thích ra sao.
Có điều anh rất nhớ Đồng Đồng.
Lâm Ảnh không nhắc đến thì thôi, nhưng giờ cô ấy đã nhắc đến, Tôn Hàn lại thấy nặng lòng.
"Vậy hay là sắp xếp thời gian về đó một chuyến?", Tôn Hàn tự hỏi lòng.
Nhưng những điều này, Lâm Ảnh không biết nên không khỏi cảm thấy thất vọng.
Ý của Tôn Hàn có nghĩa là sau khi hai người họ rời khỏi đây thì không biết đến khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Hoặc có thể, sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa.
Việc này quả thực không thể nói trước được!
Những bạn bè năm xưa đến giờ cũng rất hiếm còn liên lạc lại với nhau.
Đại đa số, nhiều người mười mấy năm không nghe tin tức gì, bặt vô âm tín.
Thậm chí đi trên phố còn khó mà nhận ra nhau.
"Ồ, ra là vậy!"
Lâm Ảnh cố nặn ra một nụ cười, sau đó cô cúi đầu xuống, cũng không biết nên nói gì tiếp.