Ngày hôm sau, Tôn Hàn đến công ty như thường lệ.
Vào lúc mười giờ sáng, Trần Hương ôm một chồng văn kiện đi tới văn phòng của anh.
Tôn Hàn nhìn sắc mặt Trần Hương trông không ổn lắm, anh liền thấy kỳ lạ: "Đã xảy ra chuyện gì thế, sao sắc mặt cô kém vậy?"
"Không có gì, chỉ là hai ngày nay không ngủ ngon, cảm ơn Tổng giám đốc Tôn đã quan tâm".
"Tổng giám đốc Tôn, đây là hợp đồng ký tiếp của phần lớn các công ty trong mùa đông năm nay, anh phải ký tên thì đối phương mới có thể cấp kinh phí đặt hàng".
Lúc Trần Hương để hợp đồng xuống, ngón tay cô ta khẽ run rẩy, nhưng Tôn Hàn không nhìn sang chỗ đó nên không chú ý.
Tôn Hàn nở nụ cười, chắp tay lại và nói: "Cô xem hợp đồng hết rồi đúng không, không có vấn đề gì chứ?"
"Tôi đều đã xem rồi, không, không có vấn đề!"
"Được, đưa bút cho tôi".
Tôn Hàn cũng không chú ý lắm, anh lấy bảy tám hợp đồng đó tới, chỉ liếc sơ qua rồi ký tên mình lên, sau đó lại đưa hợp đồng cho Trần Hương.
Trần Hương như trút được gánh nặng, cô ta cầm lấy hợp đồng đi ra ngoài.
Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Tôn Hàn thấy hơi hoài nghi, anh cứ cảm thấy Trần Hương có gì đó là lạ. Nhưng khi nghĩ đến mẹ Trần Hương đang bệnh nặng thì cũng không nghĩ nhiều nữa, anh nghĩ có lẽ cô ta như vậy là do chuyện của mẹ.
Thực ra Tôn Hàn từng định hỏi xem mẹ Trần Hương mắc bệnh gì, anh có thể xem giúp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi, nhánh Trung y mà anh học tuy thần kỳ, nhưng dễ học mà khó thành tài, cần phải có thiên phú cực tốt mới được.
Nói thẳng ra là, lúc ở nhà tù phía Nam anh được ông cụ Mạc coi trọng và truyền dạy Y thuật đều là do anh có thiên phú hơn người.
Dễ học mà khó thành tài nghĩa là nhánh Trung y mà anh học rất khó phổ biến rộng rãi. Ông cụ Mạc từng nói rằng, loại Y thuật này có thể truyền thừa được mấy trăm năm quả thật không dễ dàng gì. Vào thời kỳ hưng thịnh nhất, truyền nhân thích hợp để học nó cũng chỉ có ba người, nhưng người có bản lĩnh thực sự thì chỉ có một người duy nhất.
Tới thời cận đại thì đã mấy đời đơn truyền rồi.
Nếu ông cụ Mạc mà không tìm được một nhân tài như Tôn Hàn thì e là nhánh Trung y này sẽ phải thất truyền.
Đây cũng là một vấn đề sâu xa hơn, đó là nhánh Y thuật này của họ khó mà tiếp tục truyền thừa rạng rỡ.
Nhưng nhánh Trung y này lại có một yêu cầu, phải là bệnh hiểm nghèo thì mới chữa.
Thực ra Tôn Hàn cũng hiểu được đạo lý của yêu cầu này, họ không thể nào cứu chữa được cho hàng trăm hàng nghìn người, cũng chỉ có thể cứu được những người họ gặp mà thôi.
Y thuật tuy thần kỳ, nhưng lại rất dễ gặp phải phiền toái.
Ông cụ Mạc cũng chính là một người thầy của Tôn Hàn, ông ấy vào tù vì không cứu sống được một nhân vật lớn, thế nên gặp phải tai họa.