Hôm nay Tôn Hàn không đến tập đoàn Thiên Tử mà sắp xếp lại tư liệu về vị tỷ phú tên Lư Khôn và tình hình tài sản của công ty truyền thông Ngân Trần.
Quan hệ giữa ông chủ của công ty truyền thông Ngân Trần là Lạc Văn Thư với Giang Lệ khá tốt, nếu như đến tìm Giang Lệ thì tình hình bây giờ của Thẩm Tri Thu có thể giải quyết.
Nhưng Lư Khôn có thân phận không hề đơn giản, tài sản bạc tỷ, hơn nữa còn có chống lưng là nhà họ Tần trâm anh thế phiệt ở Thượng Kinh, nếu muốn giải quyết chuyện của Thẩm Tri Thu thì quả là không dễ dàng gì.
Cho dù Giang Lệ có ra mặt thì cùng lắm cũng chỉ có thể tạm hòa hoãn chuyện này, nhưng Giang Lệ chưa chắc đã có thể đòi lại công bằng cho cái tát đó.
Vả lại lần này anh cũng không định tìm đến Giang Lệ nữa.
Anh phải tự giải quyết!
Cả ngày nay anh đều đang suy nghĩ chuyện này.
Mười giờ sáng ngày hôm sau.
Thẩm Vấn gọi điện nói cho anh rằng đã xuống máy bay, trợ lý của anh đã đón anh ta.
Tôn Hàn bảo anh ta trực tiếp đến công ty rồi dặn dò mở cuộc họp.
Sau khi vào phòng họp, anh khá bất ngờ rằng Giang Lệ đã đến và ngồi ở vị trí chủ tịch.
Một người đàn ông khoảng 34, 35 tuổi cũng đã ngồi vào vị trí CEO.
Chẳng cần đoán Tôn Hàn cũng biết đó là ai.
Cậu ấm lừng lẫy bậc nhất Thượng Kinh, Tôn Khải Thành!
Hắn ta đã đến rồi.
Tôn Khải Thành có khuôn mặt vuông chữ điền, đôi mắt không to lắm nhưng sâu thăm thẳm. Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta có cảm giác hắn ta là một người nho nhã, tuổi trẻ tài cao.
Nhưng vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên của Tôn Khải Thành lại khiến người ta cảm nhận được sự áp lực vô hình.
Đồng thời Trương Bách Chương, Tần Phong và những lãnh đạo cấp cao của công ty đều đã đến.
Trong phòng còn có một số thanh niên ăn mặc rất tùy ý, đó đều là những cậu ấm nổi danh trong giới nhà giàu ở Thượng Kinh.
Có thể nói trong cuộc họp mà anh sắp xếp hôm nay, gần như tất cả những nhân vật quan trọng của tập đoàn Thiên Tử đã đến rồi.
"Tôn Hàn, tới đây để tôi giới thiệu cho cậu nào. Đây là cậu Tôn, Tôn Khải Thành, CEO của công ty. Người đó là cậu Vương, cậu La..."
Khi anh vừa bước vào phòng họp thì Giang Lệ liền đứng lên rồi giới thiệu từng người một cho anh.
"Giang Lệ, đừng dông dài làm gì. Chúng ta cũng chẳng hề rảnh rỗi, bắt đầu họp luôn đi".
Tôn Khải Thành đưa mắt đánh giá Tôn Hàn, sau đó chắp hai tay lại, nói.
"Cậu cả Tôn là nhân vật lớn nên bận rộn quá, tôi đây thì lại rảnh vô cùng. Được, không làm chậm trễ thời gian của cậu, bắt đầu họp luôn đi!", Giang Lệ nhún vai, nói.
Tôn Hàn ngồi ở vị trí Tổng giám đốc, nói: "Hôm nay là cuộc họp chính thức đầu tiên kể từ khi tôi nhậm chức Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử, đầu tiên tôi xin cảm ơn tất cả quý vị đã có mặt ở đây hôm nay..."
Tôn Hàn còn chưa kịp nói xong thì Trương Bách Chương đã ngắt lời: "Tổng giám đốc Tôn, anh đừng dông dài nữa. Nói thẳng nhé, khoản thâm hụt sáu tỷ tệ của công ty tháng này anh định giải quyết thế nào?"
"Nếu tôi không nhớ nhầm thì mấy ngày trước anh còn nói chắc nịch rằng anh có thể giải quyết!"
Những người khác đều nhìn Tôn Hàn, biểu cảm họ đều khác nhau.
Tập đoàn Thiên Tử khác với những công ty khác, những người quan trọng trong công ty như chủ tịch, CEO đều là những ông thần nhàn nhã không quản chuyện công ty!
Cũng chính vì thế mà Tổng giám đốc chính là người lãnh đạo chính của tập đoàn Thiên Tử.
Trong này có lẽ có rất nhiều người muốn thấy Tôn Hàn xấu mặt.
Nhưng có nhiều người muốn xem thử bản lĩnh của Tổng giám đốc mới nhậm chức này thế nào, có đủ tư cách để quản lý một tập đoàn lớn thế này không.
Dù sao thì tập đoàn Thiên Tử đều là cái cây rụng tiền của những người ở đây, nếu như kinh doanh không tốt thì cái cây này sẽ không rụng tiền, đó là điều không ai mong muốn.
Tôn Hàn cười nói: "Nếu như tôi không nghĩ ra cách thì cũng không dám mở cuộc họp này".
Trương Bách Chương không tin lắm: "Vậy sếp Tôn, anh đừng giấu nữa, hãy nói cho mọi người nghe xem biện pháp có ổn không?"
Tôn Khải Thành và những người khác đều nhìn anh bằng ánh mắt hứng thú.
Họ đều muốn biết Tôn Hàn rốt cuộc có cách thế nào, có thể giải quyết khoản thâm hụt sáu tỷ của tập đoàn Thiên Tử hay không.
Nếu không vận dụng các mối quan hệ thì họ cũng không nghĩ ra bất cứ biện pháp giải quyết nào.
Tôn Khải Thành cũng đã từng suy nghĩ về vấn đề này. Nếu là hắn ta thì tất nhiên có cách, đó là vay người khác, mọi người phải nể nang mà cho hắn ta vay. Vay ngân hàng thì với cái tên Tôn Khải Thành này, đừng nói là sáu tỷ, cho dù sáu mươi tỷ hắn ta cũng có thể vay được.
Nhưng hai cách này chỉ có hắn ta mới có thể dùng, cho dù là Giang Lệ của bây giờ cũng không được.
Bây giờ Giang Lệ đã khiến cho kinh tế của công ty trở nên hỗn loạn như vậy, rất khó để xoay được tiền.
Mà tên Tôn Hàn này thì càng không được.
Hắn ta cũng rất tò mò, trừ cách hắn ta nghĩ ra thì tên Tôn Hàn này rốt cuộc có cách gì, có thể xoay được sáu tỷ một cách hợp lý trong vòng năm ngày không.
"Đây là kế hoạch mà tôi chuẩn bị, mỗi người một bản, mọi người xem đã rồi nói tiếp".
Tôn Hàn không vòng vo, anh trực tiếp đưa kế hoạch đã chuẩn bị cho mỗi người.
Ai nấy đều xem với vẻ tò mò.
Mấy phút sau.
Những người trong phòng họp đều ngẩng đầu nhìn Tôn Hàn với vẻ kinh ngạc, kể cả Giang Lệ cũng thế.
Cách này...
Trương Bách Chương và Tần Phong nhìn nhau, ánh mắt rất phức tạp.
"Cho tập đoàn Cửu Thành thuê tổng cộng 2564 sản nghiệp giải trí phía Tây Nam, tiền thuê sẽ phải thanh toán trong vòng một lần. Cách này có vẻ khá ổn, vấn đề là tập đoàn Cửu Thành sẽ đồng ý sao?", Tôn Khải Thành nhíu mày phân tích.
Cả Tây Nam tổng cộng có 6 tỉnh, 134 thành phố, 965 huyện.
Lúc Giang Lệ Nam tiến thì một phát tiêu hết 200 tỷ, gần như đã thu mua hơn 80% sản nghiệp giải trí chỉ trừ của tập đoàn Cừu Thành, sau đó sát nhập vào tập đoàn Thiên Tử, dùng chúng để cạnh tranh với tập đoàn Cửu Thành.
Nhưng sau đó lại thua triệt để.
Mà bây giờ hơn hai nghìn sản nghiệp này đã trở thành món nợ của tập đoàn Thiên Tử.
Nếu như có thể cho thuê thì cho dù chỉ cho thuê với giá rẻ, chỉ trong nửa năm đã có thể thu lợi nhuận hơn bảy tỷ.
Hơn nữa số tiền này phải được thanh toán trong một lần, chỉ cần bên kia đồng ý ký hợp đồng thì số vốn của công ty sẽ có thêm bảy tỷ tệ, khoản thâm hụt tháng này cũng sẽ được lấp vào.
Nhưng đằng sau tập đoàn Cửu Thành là Thiên Cửu môn, mà đằng sau tập đoàn Thiên Tử là Công Tử Minh, vì Giang Lệ mà hai thế lực này đã đối chọi nhau như nước với lửa.
Sao tập đoàn Cửu Thành có thể đồng ý thuê nhiều sản nghiệp giải trí như thế được?
"Chủ tịch tập đoàn Cửu Thành là Thẩm Vấn đang trên đường tới đây, khoảng mười phút nữa là có thể đến, thành ý rất rõ ràng. Chỉ cần bàn thêm các vấn đề chi tiết thôi, tổng thể không có vấn đề gì", Tôn Hàn nói rất tự tin.
Thấy thế thì tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán, không thể tin nổi.
Họ đều đồn đoán Tôn Hàn đã làm được bằng cách nào.
Chỉ có Giang Lệ là biết rõ, Tôn Hàn đã dùng quan hệ của chính mình!
Tôn Khải Thành trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra.
Hình như sau Phó Văn Húc, chủ nhân của Thiên Cửu môn tên là Tôn Hàn.
Tôn Khải Thành không khỏi liếc nhìn Giang Lệ thêm mấy lần, nói với giọng sâu xa: "Giang Lệ, ông đúng là tìm được một người khá tốt đấy, tôi xin bội phục! Hôm nay đến đây thôi, tan họp".
Ý hắn ta là, lần giao đấu này coi như Giang Lệ đã chiếm thượng phong.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK