Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Tiểu Thi, con đừng cản nó! Mẹ thấy hai người này cũng là do nó mời tới để cố ra vẻ thần bí. Nếu nó thực sự có bạn bè giàu có thì đâu ra nông nỗi này?", Ôn Vận hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ như thể nhìn thấu mọi chuyện.  

 

Trần Thiếu Văn nghe mẹ mình nói vậy thì thấy cũng phải, đừng nhìn hai người này trông cũng rất gì và này nọ mà lầm tưởng. Nói không chừng, đây chỉ là một màn kịch.  

 

Nghĩ vậy cậu ta lập tức thúc giục: "Ôi dời, Lệ Lận, anh đi nhanh giùm, đừng có lề rề nữa!"  

 

Lệ Lận chẳng thèm phí lời, anh ta nhìn Trần Tiểu Thi lần cuối rồi đi lướt qua cô ta ra ngoài cửa.  

 

Tôn Hàn và Từ Khang Niên cũng đành lắc đầu, không nói không rằng đi theo Lệ Lận.  

 

Người nhà này đúng là cực phẩm.  

 

Họ đi xuống dưới lầu.  

 

Từ Khang Niên mở cửa xe, nói: "Lệ soái, mời lên xe".  

 

Lệ Lận đeo chiếc ba lô cũ, nhìn Tôn Hàn hỏi: "Cậu có lai lịch thế nào tôi còn không biết, sao tôi lại phải lên xe của cậu cơ chứ?"  

 

Gọi Lệ Lận như vậy chứng tỏ hai người này biết thân thế của anh ta.  

 

Nhưng anh ta lại không biết hai người này là ai.  

 

"Tôi tên Tôn Hàn, có thể coi tôi là sư đệ của anh", Tôn Hàn châm một điếu thuốc đáp.  

 

Nghe xong, Lệ Lận đứng hình, ánh mắt bỗng chốc trở nên kính nể hỏi: "Cậu là đồ đệ của ông ấy sao? Giờ ông ấy ra sao rồi?"  

 

Mười lăm năm trước Lệ Lận vào tù, lúc đó anh ta mới chưa đầy mười sáu tuổi, bốn năm trước vừa mới ra tù.  

 

Chỉ là lúc anh ta ra tù, Thiên Cửu Môn đã xảy ra một biến cố lớn, Phó Văn Húc nghe nói cũng đã vào nhà giam phía Nam.  

 

Cũng có thể là do Lệ Lận hận Phó Văn Húc năm đó không bảo vệ anh ta nên không chọn quay về Thiên Cửu Môn mà ở lại đây lấy vợ rồi cứ thế sống mai danh ẩn tích đến bây giờ, cắt đứt mọi liên hệ với Thiên Cửu Môn.  

 

Có điều, một ngày là thầy thì cả đời là cha.  

 

Khi nghe được rằng mình còn một sư đệ thì Lệ Lận không kìm được mà hỏi Phó Văn Húc giờ này ra sao.  

 

"Ông cụ Phó mới mất một tháng trước. Ông ấy được chôn cất ở trên đỉnh núi Mân!"  

 

"Ông ấy, ông ấy chết rồi sao?", Lệ Lận trợn tròn mắt, tròng mắt đã hơi ửng đỏ.  

 

Lệ Lận không thể ngờ Phó Văn Húc sẽ ra đi như vậy.  

 

Trong mắt anh ta, Phó Văn Húc giống như một vị thần, sao có thể chết được kia chứ?  

 

Đáng ra ngay cả khi Lệ Lận chết rồi thì ông ấy vẫn còn sống mới phải chứ?  

 

"Anh à, những chuyện khác lên xe rồi nói. Ông cụ Phó đã dặn nếu tôi tìm thấy anh thì cũng không được ép anh làm bất cứ việc gì. Nếu anh đang sống tốt thì không được làm phiền anh. Nhưng tôi cảm thấy giờ anh nên quay lại rồi".  

 

Vợ Lệ Lận đã muốn bỏ anh ta để cưới người khác, bố mẹ vợ cũng đuổi anh ta ra khỏi nhà thì sao gọi là sống tốt được?  

 

Lần này, Lệ Lận không từ chối nữa.  

 

Nửa tiếng sau, trong một quán trà nhìn ra sông của huyện Ôn, ba người họ ngồi ở bàn gần sát cửa sổ.  



Lúc này, Lệ Lận đã biết giờ Tôn Hàn là chủ nhân của Thiên Cửu Môn, anh ta không khỏi thở dài. Nếu không phải biến cố xảy ra thì vị trí Tôn Hàn đang ngồi có lẽ đã là của anh ta. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK