“Lần này gặp lại, không nói được mấy câu khách sáo, cũng đâu đến mức giễu cợt như thế chứ?”
Tôn Hàn im lặng giây lát rồi đột nhiên cất giọng hỏi, “Tôi hỏi thật nhé, rốt cuộc chuyện năm xưa của bố cô là như thế nào vậy? Dù có làm gì phi pháp, thì công ty của bố cô, tính cả cổ phần và trang viên này, cũng không thể biến thành tài sản của gia đình họ chứ nhỉ?”
Nhớ lại chuyện năm xưa, gương mặt Bạch Cần ngập tràn vẻ đau đớn.
Cô ấy nói, “Sau khi bố tôi bị điều tra chuyện phạm pháp thì đã mất liên lạc một thời gian. Trong khoảng thời gian ấy, bố của Cố Vân Đào đã tìm mẹ tôi, bảo là chỉ cần mẹ tôi đồng ý nhượng cổ phần và trang viên này, ông ta sẽ giúp bố tôi thoát tội”.
“Kết quả là mẹ tôi ký thoả thuận chuyển nhượng, bố tôi thì nhảy lầu!”
Nói cách khác, gia đình Bạch Cần đã bị lừa!
Chẳng trách.
Tôn Hàn cũng không hỏi tiếp nữa, sợ làm Bạch Cần kích động thêm.
Có lẽ Bạch Cần cũng đoán được chuyện của bố mình có điểm kỳ lạ, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.
Khi đó Bạch Cần vẫn còn là một cô bé con, mẹ cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, dù đoán được chuyện của bố có vấn đề thì cũng đâu thể làm gì?
Hoặc thật ra họ đã cố gắng điều ra sự thật, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Tên Cố Vân Đào này đem đến cho anh cảm giác anh ta là một kẻ rất thờ ơ, công ty đã phá sản mà vẫn vô tư đi bán đấu giá tài sản, cứ như đó chỉ là chuyện cỏn con vậy.
Đương nhiên, ai có gia sản thì đều biết để lại đường lui cho mình. Nếu không lâm vào cảnh chết chóc, thì dù công ty gia đình Cố Vân Đào phá sản, cả đời họ cũng chẳng cần lo đến chuyện cơm ăn áo mặc cả đời này.
Nghĩ vậy, Tôn Hàn cũng không thấy lạ nữa.
Một lúc sau, đột nhiên Tôn Đào một mình đi xuống lầu, còn mấy người đang đi cùng Cố Vân Đào ở trên lầu chắc vẫn đang nghiên cứu.
“Tôn Hàn, cậu lại đây”.
Quả nhiên, Tôn Đào xuống đây tìm anh.
Bạch Cần hơi ngạc nhiên, không ngờ hôm nay Tôn Hàn còn gặp người quen ở đây.
Tôn Hàn nói vài câu với Bạch Cần, rồi cùng Tôn Đào đi đến phía cửa sổ vắng người.
“Cậu và cô gái kia có quan hệ gì vậy?”, Tôn Đào vừa đưa mắt nhìn Bạch Cần ở đằng xa, vừa hỏi.
Tôn Hàn cười cười, “Cô Tôn à, tôi có quan hệ gì với những người nào, hình như không liên quan đến cô mà”.
“Để Liễu Phương Phương biết thì sao?”
Tôn Đào khá ngạc nhiên vì Tôn Hàn nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu như thế. Theo lẽ thường, ai cũng có thái độ rất kính cẩn khi đối diện với Tôn Đào kia mà.
“Thế thì cô cứ nói với tổng giám đốc Liễu đi, tôi chẳng sao cả”, Tôn Hàn nói.