Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Ông bà ta có câu, kết bạn không nên kết thù, cứ nhất nhất bắt Cẩm Văn Hạo lên tiếng xin lỗi cũng không cần thiết.

 

Chỉ cần anh đạt được mục đích là xong.

 

“Văn Hạo, cháu đã hiểu ý của Tiểu Tôn chưa?”, Cẩm Tân Châu lạnh giọng hỏi.

 

Cẩm Văn Hạo nhíu chặt mày đáp: “Vâng, cháu biết phải làm gì rồi ạ!”

 

“Ừm”.

 

Cẩm Tân Châu gật đầu: “Tiểu Tôn, cậu hài lòng chứ?”

 

“Cảm ơn ông Cẩm!”

 

Tôn Hàn biết nếu Cẩm Tân Châu đã nói vậy thì tin tức xấu về Giang Hồi sẽ được tháo gỡ nhanh thôi.

 

Còn cách làm ra sao thì tự Cẩm Văn Hạo phải lo liệu.

 

Đương nhiên, hắn có thể làm gọn ghẽ.

 

Đây là giới hạn của nhà họ Cẩm rồi!

 

Chắc chắn Tôn Hàn sẽ đồng ý ngay, mục đích của anh cũng chỉ là giúp Giang Hồi lấy lại sự trong sạch thôi, chứ không cần đòi công bằng gì đó.

 

Vì không dễ mà đòi được của nhà họ Cẩm đâu.

 

Chuyện được giải quyết thế này là ổn lắm rồi.

 

“Ông Cẩm, ông hãy nói cho tôi biết về chứng đau đầu của ông, để tôi dựa theo đó còn kê đơn”.

 

Sau đó, Tôn Hàn đã nói vào chuyện chính.

 

Cẩm Tân Châu đã cho anh thứ anh cần, để báo đáp, ít ra anh cũng phải cho ông ta thấy hiệu quả tức thì trong việc điều trị bệnh đau đầu của ông ta mới được.

 

“Được, bệnh đau đầu của tôi là kinh niên rồi…”

 

Nửa tiếng sau, Tôn Hàn đã kê một đơn thuốc bắc, sau đó hẹn lần sau tới sẽ mang theo rồi dẫn Giang Hồi ra về.

 

Chứng bệnh đau đầu của Cẩm Tân Châu là kết quả của nhiều căn bệnh chồng chéo lên nhau, thuốc tây bình thường khó mà chữa dứt điểm được. Nhưng với Tôn Hàn mà nói thì đây không phải bệnh gì khó khăn, Cẩm Tân Châu chỉ cần uống thuốc anh kê là dần dần cơn đau sẽ biến mất.

 

“Tôi tiễn hai người!”

 

Khi Tôn Hàn và Giang Hồi chuẩn bị đi thì Cẩm Hoằng chủ động đề nghị tiễn họ về.

 

Nhưng xem chừng, không chỉ đơn giản là vậy.

Sau khi Cẩm Văn Hạo đưa hai người họ ra khỏi cửa, hắn châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi rồi nói: "Tôn Hàn, tôi nhớ mặt anh rồi!"

 

Một câu nói vừa nghe đã biết không có ý tốt đẹp gì.

 

Nhưng Tôn Hàn là người suy nghĩ rất thoáng, nét mặt không có thay đổi gì rõ rệt, bật cười đáp: "Được cậu chủ Cẩm Văn Hạo ghi nhớ trong lòng chính là phúc phần của tôi. Nhưng mong cậu cũng đừng quên việc rửa oan cho Giang Hồi.

 

"Hừ, muốn quên cũng không quên nổi!", Cẩm Hoằng bất mãn hừ lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK