Tôn Hàn nhắc nhở qua loa vài câu rồi cho tan họp.
Ý tại ngôn ngoại, dù Tôn Hàn không nói thẳng ra nhưng ai cũng hiểu chỉ cần mình làm không tốt công việc được giao thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cho bãi nhiệm.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tôn Hàn bảo Thẩm Vấn ở lại rồi cùng anh ta đi sang phòng nghỉ bên cạnh.
"Anh có thấy bất mãn về sự sắp xếp của tôi không?", Tôn Hàn tự tay rót hai cốc nước đặt lên bàn trà rồi mới ngồi xuống nói.
Thẩm Vấn đáp: "Bất cứ sự sắp xếp nào của cậu chủ chúng tôi chỉ có thể nghe theo, không thể nào bất mãn".
Tôn Hàn mỉm cười đáp: "Anh đã quản lý Ám Bộ hàng chục năm trời, vậy mà chỉ một câu của tôi đã bắt anh giao lại vị trí này cho người khác, vậy mà anh không cảm thấy không cam tâm sao?"
Thẩm Vấn hỏi lại: "Nếu tôi nói tôi không cam tâm thì cậu chủ sẽ để tôi tiếp tục cai quản Ám Bộ sao?"
"Đúng vậy".
"..."
Thẩm Vấn vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi: "Cậu chủ, tôi chưa hiểu ý cậu".
Tôn Hàn bật cười, ánh mắt có chút lơ đãng, đáp: "Thực ra ban đầu tôi không có ý định cho Lệ Lận thay thế vị trí của anh, tôi chỉ muốn để Kim Thất Lạc giao lại quyền cai quản tập đoàn Cửu Thành còn vị trí của anh sẽ không thay đổi. Còn việc khác mà tôi vừa nói sẽ giao lại cho Lệ Lận".
"Nhưng mới tối hôm trước, tôi đã đổi ý".
Hả?
Thẩm Vấn càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc, lúc mở cuộc họp khi yêu cầu Thẩm Vấn giao lại vị trí trưởng Ám Bộ, Tôn Hàn cũng nói còn có việc khác muốn sắp xếp cho anh ta làm.
Nhưng trong toàn bộ Thiên Cửu Môn thì chỉ có vài người quản lý những doanh nghiệp lớn nhất và trưởng ba bộ là quan trọng nhất, những người đó chính là nòng cốt của Thiên Cửu Môn.
Nhưng sau khi Thẩm Vấn giao lại vị trí trưởng Ám Bộ thì đã không còn vị trí nòng cốt nào đang trống nữa.
Cho nên Thẩm Vấn cho rằng Tôn Hàn đang muốn nâng đỡ Lệ Lận. Còn anh ta thì hoặc là sắp bị đá ra ngoài, hoặc sắp trở thành thuộc hạ của Lệ Lận.
Nhưng giờ nghe Tôn Hàn nói vậy, hình như còn có ý tứ gì khác?
"Trong số ba bộ, nhiệm vụ mà Ám Bộ phụ trách là phức tạp nhất, mạng lưới thông tin rộng nhất, năng lực cũng toàn diện nhất. Mà Thẩm Vấn anh là người phụ trách Ám Bộ, kể từ khi anh phụ trách Ám Bộ chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì, từ đó đủ thấy anh rất có năng lực!"
"Theo tôi thấy, hiện giờ trong Thiên Cửu Môn thì anh và Lệ Lận là hai người có năng lực nhất. Hơn nữa, hai người đều còn trẻ. Nếu như tôi có gặp chuyện gì bất trắc, thì hai người là người đủ tư cách thay tôi chủ trì đại cục!"
"Từ trước hôm qua tôi luôn nghĩ mình sẽ chọn Lệ Lận làm việc đó, nhưng sau cùng tôi lại quyết định chọn anh!"
Nói đến đây, Tôn Hàn cho rằng Thẩm Vấn đã hiểu ý mình rồi.
"Cậu chủ muốn tôi trở thành thủ lĩnh dự bị của Thiên Cửu Môn sao?"
Thẩm Vấn đã hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
Lý Hắc Tử vì vị trí đó mà từng bước ép mình đi vào chỗ chết.
Vô số kẻ khác cũng thèm khát vị trí này.
Thế nhưng, vị trí đó lại rơi vào tay anh ta dễ dàng như vậy sao?
Mặc dù việc đó chưa hoàn toàn chắc chắn nhưng có thể khiến vô số kẻ đứng ngồi không yên.
Thẩm Vấn không hiểu, giữa anh ta và Tôn Hàn gần như chẳng có giao tình gì, thậm chí còn có chút đối chọi nhau.