Tôn Hàn tại sao lại chọn anh ta?
Theo lý mà nói thì dù có hết người để chọn thì Lệ Lận trước đây là người kế nhiệm mà Phó Văn Húc định chọn mới là người phù hợp nhất để tiếp quản Thiên Cửu Môn mới phải.
Vẻ mặt Thẩm Vấn lại chẳng hề vui mừng chút nào.
"Lý do cụ thể khiến tôi chọn anh thì sau này anh sẽ rõ. Việc giờ anh cần suy xét là dần dần gây dựng mạng lưới của mình, sau đó giúp tôi quản lý những việc vặt của Thiên Cửu Môn, điều tiết quan hệ trong nội bộ".
"Còn tôi, tôi cũng có thể tập trung chuẩn bị cho việc đối phó với Giang Lệ!"
"Nếu Giang Lệ vẫn nhất quyết muốn xuống phía Nam... thì chỉ có thể là kết cục một mất một còn!", ánh mắt Tôn Hàn lộ ra vẻ kiên định.
Thẩm Vấn nửa đùa nửa thật đáp: "Anh vẫn cứ nên sống thì tốt hơn, nếu anh chết thì tôi không đối phó nổi Giang Lệ đâu. Nói không chừng lên làm thủ lĩnh được hai ngày đã phải đầu hàng rồi!"
Thực ra lúc ở cuộc họp, khi phải từ bỏ vị trí trưởng Ám Bộ, Thẩm Vấn đã chuẩn bị để rút khỏi Thiên Cửu Môn.
Cùng lắm thì từ bỏ tất cả, ung dung rời đi.
Nhưng anh ta thực sự không thể ngờ Tôn Hàn lại định sắp xếp cho anh ta một vị trí mà tất cả những người khác đều ngưỡng mộ và thèm khát như vậy.
Người kế nhiệm!
Để anh ta trở thành người kế nhiệm Tôn Hàn...
Trước ô cửa sổ sát đất, Tôn Hàn thở dài nặng nề, cảm thán một câu: "Cuối cùng thì cũng vào việc chính rồi!"
Nói đúng hơn, ngay từ trước khi đến tỉnh Tây, Tôn Hàn đã bắt đầu chuẩn bị cho việc giành lại thế lực.
Sau khi vào tỉnh Tây, mỗi bước đi đều khó khăn, hầu như không ai coi trọng một người kế nhiệm trẻ như anh.
Đi được tới ngày hôm nay anh đã phải tính toán rất nhiều, thực sự không hề đơn giản.
"Tiếp theo đây, cậu chủ có thể dồn hết tâm sức để đối phó với Giang Lệ khi hắn xuống phía Nam!", Từ Khang Niên lại gần, cũng cảm thán một câu.
Tôn Hàn liếc mắt nhìn sang Từ Khang Niên, cười đáp: "Từ khi tôi ra tù đến giờ, ông luôn hết lòng giúp đỡ tôi mọi việc. Mặc dù thời gian không dài, nhưng ông làm việc rất tốt".
"Lần này trong nội bộ có nhiều sự thay đổi về nhân sự, vậy mà tôi lại không sắp xếp cho ông vị trí nào, trong lòng ông không cảm thấy không thoải mái sao?"
"Nếu cậu chủ đã không sắp xếp thì chắc chắn là đã có tính toán riêng", Từ Khang Niên lập tức đáp.
Mặc dù Từ Khang Niên trả lời nhanh gọn như thể không cần suy nghĩ, nhưng Tôn Hàn vẫn nhận ra ông ấy có chút không cam lòng.
Nhưng anh cũng không thấy có gì không đúng, không cam tâm mới là bình thường. Là người dấn thân vào chốn tranh giành danh lợi này, làm gì có ai là không mưu cầu lợi ích.
Tôn Hàn nói tiếp: "Từ Khang Niên, tôi vẫn luôn rất yên tâm về ông, cũng từng nghĩ đến việc để ông làm phó tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thành nhưng sau cùng tôi lại đổi ý, có biết lý do tại sao không?"
Từ Khang Niên lắc đầu, một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi như ông ta vẫn không thể nào đoán nổi suy nghĩ của một chàng trai trẻ chưa đầy ba mươi tuổi như Tôn Hàn.
Nhưng nếu Từ Khang Niên có thể đoán ra thì cậu chủ đã không còn là cậu chủ nữa rồi.
"Cũng là vì muốn tốt cho ông".