“Thế Văn, hay con nghĩ cách để Thẩm Tri Thu gặp riêng Tiểu Bân đi?”
Dương Khai Phú thấy Từ Tiểu Bân sốt ruột nên bèn hỏi con trai mình.
Hàn Thế Văn thầm phỉ nhổ, ngoài mặt thì tỏ vẻ khó xử.
Người khác không biết, nhưng anh ta thì rất rõ một điều! Đúng là anh ta có quen với cậu ấm Cung Ngạo của văn hoá Thắng Thiên, nhưng chưa đến mức quá thân thiết.
Lần này, để mời được Thẩm Tri Thu tới, anh ta đã phải lén đưa cho Cung Ngạo năm trăm nghìn thì gã mới miễn cưỡng đồng ý.
Kết hôn là chuyện lớn trong đời, có thể mời một ngôi sao nổi tiếng đến thì cứ phải gọi là mát mày mắt mặt.
Dù vô cùng sót của, nhưng Hàn Thế Văn vẫn thấy xứng đáng.
Nhưng nếu giờ muốn bảo Thẩm Tri Thu gặp riêng Từ Tiểu Bân để nói chuyện thì chắc có cho thêm nhiều tiền đến mấy, Cung Ngạo cũng sẽ không đồng ý.
“Nếu mà khó quá thì thôi cũng được ạ”, Từ Tiểu Bân gượng cười rồi nói với vẻ mất mát.
“Thẩm Tri Thu sẽ đến đây dùng bữa, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho em ngồi cùng bàn với cô ấy, Tiểu Bân, em thấy sao?”, Hàn Thế Văn chợt hỏi.
Hàn Thế Văn thật sự chỉ nghĩ ra được cách này thôi.
“Thế thì phiền anh rể ạ!”, Từ Tiểu Bân lập tức tươi cười hớn hở, như vậy cũng được, ít ra đã được ngồi gần người nổi tiếng rồi.
Bọn họ uống thêm một lúc rồi giải tán.
Từ Tiểu Bân đã uống rượu, còn Tôn Hàn thì không nên anh lái chiếc A8 về khách sạn.
“Anh, anh thử nói xem bây giờ trông Thẩm Tri Thu như thế nào nhỉ? Giờ cô ấy đã là một người phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi rồi, chắc không còn xinh như trước nữa”.
Từ Tiểu Bân uống say nên bắt đầu nói liên thiên trên xe.
Tôn Hàn đang lái xe cũng phải liếc nhìn: “Trông Thẩm Tri Thu thế nào liên quan gì đến em? Người ta có thích em đâu mà”.
“Nhỡ có thích thì sao?”
Đúng là rượu vào lời ra, chứ lúc tình táo, chắc chắn Từ Tiểu Bân không dám nói ra câu này, nhưng giờ đã say đứ đừ nên chẳng kiêng dè gì nữa cả.
“Chờ đến lúc ấy đi đã!”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp lời, sau đó bổ sung thêm: “Tốt nhất giờ em hãy nghĩ kỹ về chuyện đầu tư nguyên thạch đi. Diệp Tô đã cược cả tính mạng của mình vào đó rồi đấy, nếu em định lừa chị ấy thì phải dừng ngay đi”.
Nghe thấy vậy, Từ Tiểu Bân lập tức tỉnh táo hơn hẳn.
Lần này, cậu ta chơi hơi mạnh tay rồi!
Ai mà ngờ Diệp Tô lại dám dùng tiền công quỹ của công ty để đầu tư vào nguyên thạch chứ!
Từ Tiểu Bân muốn tìm một công tử Bạc Liêu đầu tư mười triệu để giải quyết vấn đề rắc rối của mình, ít ra cậu ta còn chút lương tâm, không muốn hại người khác.
Nhưng không bảo Diệp Tô đầu tư thì liệu bố con Dương Khai Phú có chịu bỏ tiền ra không?
Cậu ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa cũng tại Diệp Tô tham lam, giờ còn trách ai?
Nghĩ vậy, Từ Tiểu Bân đã không còn thấy áy náy nữa.