Tiếc rằng Tôn Hàn xem lời của hai người họ như gió thoảng bên tai, chỉ hờ hững nhìn về phía Đường Quân Ngạo.
“Tôi biết Tô Vấn Long có đến Giang Châu, chỉ không ngờ lại là được ông mời đến, thực ra thì tôi nên sớm đoán ra điều này”.
“Còn bao lâu nữa mới đến vậy, tôi không có nhiều kiên nhẫn để chờ ông ta đâu”.
Hửm?
Đường Quân Ngạo lạnh lùng nói, “Cậu đúng là nghé con không biết sợ hổ, còn dám gọi cả họ tên của ông Long ra, có biết đây là tội chết không?”
Tam vương của Tây Nam, chính là người mà nhà họ Đường bọn họ phải kiêng dè.
Đường Quân Ngạo cảm thấy bản thân mình cũng có địa vị, nhưng ở trước mặt ông Long thì vẫn phải kính cẩn tự xưng là vãn bối!
Cậu thanh niên này đúng là quá ngông cuồng!
“Tội chết à, không nghiêm trọng đến vậy. Nếu Tô Vấn Long đã sắp đến thì tôi sẽ đợi thêm năm phút vậy. Lát nữa mà vẫn không có ai đến thì ông nhớ kêu ông ta tìm tôi!”
Tôn Hàn vẫn giữ nguyên giọng điệu lãnh đạm, như thể một nhân vật có thể làm rung chuyển núi non như ông Long cũng chẳng mấy quan trọng vậy.
Không ai dám tin vào tai mình nữa, tên Tôn Hàn này đúng là điên thật!
Nhắc đến một nhân vật có thể khiến cả Tây Nam này biến sắc mà Tôn Hàn lại có vẻ thờ ơ đến thế.
Rất nhiều nhân vật tiếng tăm có mặt tại đây đều cảm thấy tên Tôn Hàn này xong đời rồi!
Liễu Y Y cũng nghĩ vậy. Cô kéo tay Tôn Hàn với vẻ mặt rất lo lắng, hạ giọng nhắc nhở anh hoạ từ miệng mà ra.
“Anh đừng nói lung tung nữa, ông Long còn đáng sợ hơn cả Diêm vương nữa đấy!”
“Cũng sắp năm phút rồi!”
Đường Quân Ngạo nhận được tin ông Long sắp đến dưới lầu rồi. Ông ta trừng mắt nhìn Tôn Hàn rồi đích thân xuống lầu nghênh đón.
Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi một phút một giây đều có cảm giác dài lê thê.
Đinh!
Ngay sau khi tiếng thang máy vang lên, tất cả ánh mắt lập tức nhìn sang, ai nấy đều thở dồn dập.
Ông Long sắp đến rồi!
Một ông lão khá thấp bé bước ra từ trong thang máy, trạc ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc đã ngả bạc.
Nhưng ánh mắt của ông ta không hề ngầu đục mà còn cực kỳ sắc bén. Người nào mà bị ông ta trừng mắt nhìn đều sẽ cảm thấy nhột nhạt vô cùng.
Đường Quân Ngạo đi ngay phía sau, đã chứng tỏ thân phận của người vừa xuất hiện.
Tô Vấn Long!
Đây là một trong số ít nhân vật huyền thoại ở Tây Nam trong vòng ba mươi năm qua.
“Ông Long, lối này!”
Đường Quân Ngạo đưa Tô Vấn Long đi về phía Tôn Hàn rồi giới thiệu, “Cậu thanh niên này chính là người không để ông Long vào mắt!”