Tôn Hàn cười cười, “Đừng căng thẳng thế, tôi không đáng sợ như vậy đâu”.
Nghe anh nói vậy, tư thế ngồi của Phá Quân mới tự nhiên hơn một chút.
“À phải, tối nay cậu và Tả Quân sẽ giao đấu trên võ đài. Cậu nắm bao nhiêu phần thắng?”, Tôn Hàn buột miệng hỏi.
Phá Quân nghiêm túc đáp, “Phá Quân thà chết quyết không thua!”
Trận quyết đấu mười hai giờ tối nay, tuyệt đối không chỉ đơn giản là quyết đấu.
Nó còn liên quan đến lợi ích, Phá Quân biết rõ điều này.
Nếu thua, cậu sẽ là tội nhận của Thiên Cửu môn. Vì thế, cậu không được thua, không được phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Tôn Hàn khẽ gật đầu, giọng xoa dịu, “Tuy Tả Quân rất giỏi, nhưng ông ta đã bốn mươi rồi, đã đến tuổi trung niên. Còn cậu đương tuổi trai tráng sung mãn nhất, không lý gì lại thua ông ta được. Đừng cảm thấy nặng nề quá”.
Tuy ngữ điệu của Tôn Hàn rất ôn hoà, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nói mấy câu như “đừng quan trọng thắng thua”.
Bởi trong trận chiến này, Phá Quân có thể hy sinh tính mạng, nhưng không được phép thua.
“Phá Quân hiểu rồi ạ!”
Ăn xong bữa sáng, Tôn Hàn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười nói, “Nghe nói tháp Lôi Phong của thành phố Tế Bắc vang danh gần xa, một khi đã đến Tế Bắc thì phải đến tham qua tháp Lôi Phong”.
“Hôm nay hiếm khi lại có thời gian rảnh rỗi, cậu đi cùng tôi đi”.
Tháp Lôi Phong nằm ở rìa khu thành thị Tế Bắc, đã được xây dựng vào những năm năm mươi, đến nay đã có lịch sử hơn bảy mươi năm.
Vô cùng tráng lệ, là toà tháp đầu tiên trong nước.
Nếu đã có thời gian, anh có thể đi tham quan xem sao.
“Vâng, thưa cậu!”
Tôn Hàn đã mở lời, tất nhiên pg sẽ không từ chối.
Một giờ sau, Phá Quân đã lái xe đưa Tôn Hàn đến lưng chừng núi Lôi Công. Đường ô tô không còn, phải đi bộ thêm một đoạn mới lên được đỉnh núi.
Tôn Hàn bước xuống xe. Ngẩng đầu lên, anh thấy ngọn tháp cao vút trời mây, chỉ còn nhìn thấy một góc tháp Lôi Phong.
Vì đang là thời điểm đầu năm, nên ánh mặt trời rất rực rỡ và ấm áp, thời tiết đẹp vô cùng.
Tâm trạng cũng vui vẻ, anh vừa mỉm cười vừa đi lên núi.
Về Phá Quân, có lẽ vì tự cảm thấy dáng vẻ của mình quá cao to thô kệch, đi sau Tôn Hàn sẽ tạo cảm giác không hoà hợp, nên cậu đi cách anh rất xa, không hề theo sát.
Tôn Hàn cũng chẳng bận tâm.
Chưa đến nửa giờ, anh đã lên đỉnh núi.