Tôn Hàn bước xuống núi, Phá Quân mới bước theo sau.
"Cậu biết vừa nãy tôi nhìn thấy ai không?", Tôn Hàn hồi tưởng lại hình ảnh Thẩm Tri Thu trong đầu, khẽ mỉm cười hỏi.
Hôm nay vô tình gặp được thần tượng thời niên thiếu Thẩm Tri Thu khiến Tôn Hàn cảm thấy vô cùng vui mừng và bất ngờ.
Cái này không liên quan đến tình cảm nam nữ, chỉ là cảm thấy như thể một ước nguyện nào đó của tuổi thơ đã được hoàn thành.
"Một... người phụ nữ rất xinh đẹp!", Phá Quân trả lời với vẻ không được tự nhiên.
Cậu không biết người mà cậu chủ tiếp xúc đó là ai nhưng quả thực cô ấy rất xinh đẹp.
Tôn Hàn đột nhiên liếc nhìn Phá Quân rồi nói: "Cô ấy là Thẩm Tri Thu!"
"Là diễn viên Thẩm Tri Thu trong phim 'Người một nhà' sao?"
"Chính là cô ấy, thế nào, cậu cũng từng nghe tới rồi sao?"
Phá Quân gật đầu đáp: "Có từng nghe nói, cũng từng xem cô ấy diễn. Diễn rất hay".
Vừa xuống núi Tôn Hàn vừa suy nghĩ: "Có điều hình như cô ấy đang gặp rắc rối gì đó".
"Vậy ý của cậu chủ thế nào?"
"Xem ra cũng không vội, tối nay tới đó rồi nói tiếp. Đợi ngày mai cho hai người đi điều tra, tiện thì giúp".
Vừa nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ đỗ xe ở sườn núi.
Khi họ đang chuẩn bị rời khỏi thì có mấy người hùng hùng hổ hổ lao từ trên núi xuống, vây lấy hai người họ.
Kẻ dẫn đầu là Cung Ngạo, gã trừng mắt nhìn Tôn Hàn quát: "Thằng ranh con, dám làm hỏng chuyện tốt của cậu đây, đúng là không biết trời cao đất dày!"
Tôn Hàn cau mày hỏi lại: "Sao tôi lại làm hỏng chuyện tốt của anh cơ chứ?"
"Còn giả vờ không hiểu, mày biết Thẩm Tri Thu đúng không?"
Xẹt!
Tôn Hàn chợt hiểu ra mọi chuyện, hỏi lại: "Anh chính là người đã hạ thuốc Thẩm Tri Thu sao?"
Không ít người bắt đầu chú ý đến câu chuyện đang xảy ra ở bãi đỗ xe và xì xào chỉ trỏ.
Có điều không phải việc của họ nên họ chỉ đứng từ xa nhìn chứ không tham gia vào, tránh gây phiền phức cho bản thân.
Tôn Hàn lúc này cảm thấy vô cùng nực cười, anh vốn còn định bỏ thời gian ra điều tra xem rốt cuộc Thẩm Tri Thu đang bị ai để mắt tới rồi tiện thể giúp cô ấy giải quyết luôn. Anh vốn định sẽ làm việc đó một cách âm thầm để thần không biết quỷ không hay.
Vốn anh của thời niên thiếu có một loại tình cảm vô cùng đặc biệt đối với Thẩm Tri Thu, giờ anh giúp đỡ cô ấy một chút cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng thật không ngờ là nay kẻ gây rối này đã tự tìm đến tận cửa khiến anh đỡ được bao nhiêu việc.
Cung Ngạo cười gằn nhìn anh với vẻ âm hiểm đáp: "Là tao thì đã sao? Ngược lại tao thấy rất tò mò, sao mày biết được chai nước đó có vấn đề? Nói ra đi, tao sẽ nhẹ tay với mày hơn một chút".