“Lư Khôn điên rồi hay sao mà dám chặn đánh Tôn Hàn! Chu Giang, chú mau nghĩ cách liên lạc với Lư Khôn rồi bảo với ông ta, Tôn Hàn mà làm sao thì tôi sẽ lấy mạng ông ta đấy”.
Giang Lệ đang vô cùng sốt sắng.
Chu Giang cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề nên nhanh chóng gọi cho nhà họ Tần ngay, để lấy số của Lư Khôn.
Sau đó, hắn đã lấy được số của Lư Khôn và gọi cho ông ta.
Nhưng đối phương đã tắt máy.
Giang Lệ gọi lại cho Tôn Hàn, tuy cuộc gọi vẫn kết nối nhưng không có ai nghe máy cả.
Giang Lệ càng thêm nóng ruột, chỉ biết cầu mong cho Tôn Hàn đừng xảy ra chuyện gì bất trắc.
…
Trong lúc đó.
Trên con đường vắng gần tới trang viên mới mua, Tôn Hàn đã bị xe của Lư Khôn chặn kín lối, tiến lùi đều không được.
Hai bên đường đều có người của ông ta để đảm bảo không có ai quấy rầy.
Lư Khôn mỉm cười nhìn Tôn Hàn nói với vẻ chế nhạo: “Cậu Tôn, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ!”
“Ha ha, rõ là ông chặn đường tôi mà, sao nói văn vẻ thế làm gì?”, Tôn Hàn xem thường đáp.
Lư Khôn cười lớn nói: “Ông Giang vừa gọi cho tôi đấy, cậu Tôn không gọi ông ấy cầu cứu à?”
“Nếu ông đã dám chặn đường tôi thì sợ gì Giang Lệ nữa, tôi biết điều đó mà. Nhưng tôi đang thấy lạ, dù ông cũng là một nhân vật lớn, nhưng sao dám đối đầu với tập đoàn Thiên Tử chứ. Ông mà động vào tôi thì nhà họ Tần cũng không bảo vệ được ông đâu, rốt cuộc là ai đã chống lưng cho ông hả?”, Tôn Hàn cười hỏi.
Anh không hề có vẻ hoảng loạn chút nào.
“Chuyện này thì cậu Tôn không cần biết, tóm lại hôm nay tôi chỉ cần một cái chân của cậu Tôn thôi. Vậy coi như tôi đã trả thù việc cậu đập vỡ đầu tôi rồi, sau đó cậu nên biết điều và rời khỏi Thượng Kinh. Nếu không, tôi e cậu sẽ không giữ được cái chân còn lại của mình nữa đâu”.
Nói đến đây, mặt Lư Khôn dần trở nên nham hiểm.
Đầu ông ta vẫn đang đau lắm đây này.
Có người muốn Tôn Hàn anh rời khỏi Thượng Kinh ư!
Đây là vấn đề mà Tôn Hàn nghĩ đến đầu tiên.
Có thể là Từ Tiểu Bân, nhưng cậu ta không có bản lĩnh này đâu.
Vậy thì là ai đây?
Thế hệ trẻ ở Thượng Kinh thì chỉ có thể là Tôn Khải Thành thôi.
Hoặc cũng có thể là một nhân vật tầm cỡ lớn hơn nào khác.
Lư Khôn ngoắc tay một cái, lập tức có hai người hùng hổ xông lên, chuẩn bị ra tay với Tôn Hàn.
Song, Tôn Hàn vẫn đứng yên để ngẫm nghĩ xem ai là kẻ chủ mưu.
Lư Khôn cười lạnh nói: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn thất thần!”