Tôn Hàn đứng bên đường, quay đầu lại cười đáp: "Anh đâu có cưỡng ép Hồ Kiều, là chuyện cả hai bên tình nguyện thì sao gọi là bỉ ổi được? Hơn nữa, những người như chúng ta đâu phải thánh nhân?"
Lệ Lận không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn ngắm phố phường của huyện Ôn, gương mặt lộ ra vẻ khổ tâm.
Đã từng có lúc anh ta cho rằng cả đời mình sẽ ở lại đây, sống cuộc đời yên bình không sóng gió rồi già đi với Trần Tiểu Thi.
Chỉ tiếc là giấc mơ và hiện thực lại thường đối nghịch nhau để giờ Lệ Lận phải chịu nhiều tổn thương như thế này.
"Khoảng bảy giờ tối nay, Trần Tiểu Thi sẽ gặp Chu Lộ Dương ở khách sạn Kim Hương. Ngoài ra, cậu chủ sáng sớm mai phải về tỉnh Tây", lúc này Từ Khang Niên thông báo.
Lệ Lận đáp: "Vậy thì ở lại xem nốt một vở kịch hay rồi hẵng đi, còn lại không cần lo cho tôi. Sau ngày mai tôi sẽ lên núi Mân thăm Phó Văn Húc. Đến ngày cần xuất chiến, tôi sẽ xuống núi".
"Được!", Tôn Hàn cười đáp.
Buổi tối.
Trần Tiểu Thi trang điểm cầu kỳ và được vợ chồng Trần Thanh Sơn hộ tống đến trước khách sạn Kim Hương.
"Con gái chúng ta hôm nay xinh quá, chắc chắn sẽ khiến cậu chủ Chu say mê điên đảo!", Ôn Vận đắc ý nhìn ngắm Trần Tiểu Thi.
Trần Tiểu Thi xinh đẹp thế này, Chu Lộ Dương kiểu gì cũng chết mê chết mệt.
Sau này Trần Tiểu Thi sẽ trở thành phu nhân nhà họ Chu ở huyện Ôn này rồi.
Cuộc hôn nhân của Trần Tiểu Thi và Lệ Lận năm xưa chỉ là một sai lần.
"Tiểu Thi, con lên đi, đừng để cậu chủ Chu đợi lâu!", Trần Thanh Sơn hút một hơi thuốc lá rồi nói, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy chán ghét như thể mình đang đem con gái đi bán vậy.
Nhưng vì việc kết hôn của con trai, ông ta cũng không còn cách nào.
Lúc này, Trần Tiểu Thi đang đứng trước cửa khách sạn, chính xác hơn thì chỉ còn một bước nữa là tới. Song, đột nhiên cô ta nhớ tới những điểm tốt của Lệ Lận rồi bắt đầu thấy hơi hối hận.
Nhưng hai người đã ly hôn rồi, giờ còn hối hiếc gì nữa.
Tuy nhiên, nếu cô ta không lấy lòng Chu Lộ Dương thì đào đâu ra năm trăm nghìn tiền sính lễ cho em trai lấy Hồ Kiều chứ?
Hơn nữa, Chu Lộ Dương chịu bỏ một khoản tiền lớn như vậy ra cho cô ta, chứng tỏ sẽ đối xử tốt với cô ta.
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thi bắt đầu bị lay động.
Bị bố mẹ thúc giục, Trần Tiểu Thi đã vào khách sạn, sau đó đi tới phòng bao đã được đặt trước.
Chu Lộ Dương là một người đàn ông trên ba mươi tuổi, do biết cách chăm sóc nên trông vẫn rất trẻ trung.
Thấy Trần Tiểu Thi tới, gã lập tức cười nói: “Em đến rồi à?”
Trần Tiểu Thi thấy hơi sợ nên bấu chặt tay vào túi xách rồi ấp úng gật đầu đáp: “Vâng!”