Còn họ thì không!
Cho đến một ngày, cảnh sát tìm đến chỗ của bọn họ.
Bấy giờ, mọi người ở đây mới biết Tiểu Vũ và Tiểu Hoa đã chết, đã thế còn bị cắt xác rồi phi tang trong bùn đất tại công trường đang thi công ở đảo Lâm An.
Nghĩ tới cảnh tượng ấy thôi đã khiến người ta phải rùng mình.
Sau đó, không ai còn thấy ngưỡng mộ họ nữa.
Nếu đúng như lời Tiểu Chu kể thì chuyện này không hề liên quan đến khu giải trì này thật.
Nhưng manh mối là người đã gọi cho hai cô gái kia thì đã bị cắt đứt.
Bảo sao phía cảnh sát không điều tra được gì.
“Tiểu Chu, cô nói xem chuyện này có âm mưu gì không? Ví dụ, Tiểu Hoa và Tiểu Vũ có đắc tội với ai không chẳng hạn?”, Tôn Hàn đột nhiên nổi hứng hỏi.
“Cái này thì em chịu! Nhưng anh Tôn này, chuyện chỉ có vậy thôi, biết gì thì em kể hết với anh rồi. Anh quan tâm đến chuyện này như vậy, hay anh là cảnh sát đấy?”
Tiểu Chu không phải kẻ ngờ nghệch, đương nhiên thấy bất bình thường khi Tôn Hàn quan tâm tới chuyện này như vậy.
“Cảnh sát? Trông tôi giống cảnh sát à?”, Tôn Hàn chỉ vào mình rồi cười phá lên hỏi.
“Không!”
Chính vì trông anh không giống cảnh sát nên cô ả mới dám kể.
Chứ mà rước thêm phiền toái cho khu giải trí là cô ả xong đời luôn.
Có cảnh sát nào vung tiền hào phóng thế này không?
“Lại chẳng, tôi chỉ muốn thử cảm giác làm Sherlock Holmes thôi, tại thích nhân vật này quá ấy mà! Tối mai tôi lại đến, nếu cô có thể nghe ngóng gì thì hỏi giúp tôi xem có tin mới gì không nhé, nếu có thì sẽ được thưởng”.
“Vớ vẩn tôi lại phá án được cho cảnh sát thì thú vị phải biết”.
Tôn Hàn mỉm cười đứng dậy, chuẩn bị thay đồ.
“Anh không nghỉ lại đây luôn ạ?”, Tiểu Chu có vẻ ngạc nhiên hỏi.
Anh cho cô ả chiếc thẻ hai mươi nghìn xong rồi bỏ về, như vậy có phí quá không?
“Ở đây thoải mái hơn khách sạn à?”
Tôn Hàn nói tiếp: “Mai gặp nhé!”
“Chào anh Tôn ạ”.
“Bye!”
Ngay khi Tôn Hàn bước chân ra ngoài thì vừa hay có một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu đen đi vào.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Tôn Hàn thấy người phụ nữ này khá quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai, nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Người phụ nữ đó bước đến trước quầy.
“Chị Tiểu Ảnh đến rồi ạ?”
Cô nhân viên lễ tân lễ phép chào hỏi.