Vẻ mặt Cố Đình vừa ảm đạm vừa sững sờ, “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông trung niên tên Từ Phúc Dương kia bật cười, khuôn mặt nhăn nheo mỡ, “Đương nhiên là đến đây xem em không trúng tuyển rồi. À phải, có lẽ em chưa biết, vốn dĩ Phong Hành dù không cho em cái chức giám đốc kế hoạch, thì cũng sẽ chuẩn bị cho em một cái chức trưởng phòng nho nhỏ. Dù sao thì ai cũng thấy được năng lực của em, không có công ty nào không thích nhân tài cả”.
“Nhưng tôi đã nói vài câu, nên chức trưởng phòng ấy của em cũng mất nốt”.
“Cố Đình à, ở Mục Thành này, Phong Hành và Long Thần của chúng tôi là hai công ty lớn nhất. Nhưng cả hai công ty này đều đã đóng cửa với em. Em còn có thể đi đâu?”
“Có phải bước tiếp theo của em là mở một cửa hàng nhỏ, nhận mấy cái quảng cáo tìm người, rao vặt này kia để sống qua ngày không? Ha ha ha…”
Từ Phúc Dương không hề giấu giếm chuyện Cố Đình bị từ chối do chính ông ta giở trò.
Cố Đình nghiến răng nhìn Từ Phúc Dương, “Anh yên tâm. Dù không có công việc thì tôi cũng không đói chết đâu!”
“Em sẽ không đói chết, nhưng tôi nhớ cột sống của bố em sẽ cần chữa trị đấy, cần ít nhất một triệu để làm phẫu thuật nhỉ? Em vốn có thành tích rất tốt ở Long Thần, chỉ cần hai, ba năm thôi thì sẽ kiếm đủ tiền. Nhưng nếu em không làm việc, chậc, e là đến ngày bố em chết thì cột sống vẫn chưa hồi phục!”
“Anh…”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Cố Đình tối sầm lại.
Khi bố Cố Đình gặp tai nạn, bác sĩ từng nói rằng nếu thực hiện phẫu thuật cột sống, bố vẫn có thể đứng được.
Chỉ là số tiền viện phí khổng lồ khiến cô ấy không dám nghĩ đến.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã về Mục Thành làm việc. Cô ấy làm việc không ngơi nghỉ ở công ty quảng cáo Long Thần, một tháng có thể kiếm được nhiều nhất là bốn mươi, năm mươi nghìn. Với năng lực trong tay, dù thành tích có kém thì cô ấy vẫn kiếm được hai mươi nghìn đến ba mươi nghìn tệ.
Với tốc độ này, cô ấy có lòng tin rằng mình có thể gom đủ một triệu cho bố làm phẫu thuật trong vòng chưa đầy ba năm.
Nhưng…
Thấy mình đã gây khó dễ cho đối phương vừa đủ, Từ Phúc Dương lạnh lùng cười nói, “Hôm nay tôi chỉ ghé đến đây chơi thôi. Có điều, một vị trí ở phòng kế hoạch của công ty quảng cáo Long Thần vẫn giữ lại cho em đấy”.
“Chỉ cần em chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ để em quay lại, sau này sẽ để em lựa chọn bất kỳ nghiệp vụ nào của công ty”.
Rồi Từ Phúc Dương rời khỏi đó.
Tôn Hàn có thể nhìn thấy Cố Đình đang bấm chặt vào móng tay vào da thịt, vẻ khó chịu và nhục nhã hiện rõ trên khuôn mặt.
“Em gặp khó khăn như vậy, sao lại không nói?”
Tôn Hàn từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, bất chợt cất lời.
Anh biết bố Cố Đình từng bị thương mấy năm trước, nhưng không rõ chi tiết thế nào.
Không ngờ lại nặng đến mức phẫu thuật cột sống.
“Không có gì đâu ạ, khó khăn cũng chẳng phải ngày một ngày hai, đâu có gì đáng nói. Anh Tôn Hàn à, chúng ta về nhé?”, Cố Đình phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, gượng cười nói.
“Đi thôi, anh khao em trà sữa!”
Tôn Hàn nói là ‘em’, chứ không phải là ‘hai em’.
“Vâng, được ạ!”