Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Y Minh Nguyệt đúng là thương hiệu mới, nhưng chỗ dựa của nó là quốc tế Phong Hoả và thời trang công ty. Đây là thương hiệu mà hai công ty lớn lấy mạnh bù yếu bắt tay thành lập.  

 

Miễn không xuất hiện sai sót mang tính quyết định, thương hiệu Y Minh Nguyệt đảm bảo sẽ đạt được thành công.  

 

Về cơ bản, chỉ cần chờ đến mùa thu, Y Minh Nguyệt sẽ góp mặt vào các thương hiệu thời trang tuyến một trong nước.  

 

…  

 

Trưa hôm sau Dương Dung gọi điện cho Tôn Hàn, nói rằng tối nay bác cả Dương Khai Phú muốn mời gia đình họ ăn cơm ở khách sạn Cự Dương, dặn anh để chải chuốt một tí, đừng thất lễ.  

 

Tôn Hàn gật đầu đồng ý.  

 

Nếu đã ở tỉnh lỵ, gặp nhau một chút cũng không có gì lạ.  

 

Dù sao đi nữa cũng là người thân.  

 

Đến chiều, ba người ngồi chiếc A8 của Từ Tiểu Bân để đến khách sạn Cự Dương.  

 

Một người đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi đã đợi ở bên ngoài từ lâu, vừa nhìn thấy Dương Dung xuống xe bèn tươi cười chào hỏi, “Chào em tư!”  

 

“Anh cả!!”  

 

Trong số các anh chị em họ của nhà Dương Dung, bà ta xếp thứ tư.  

 

“Ha ha, Tiểu Bân, tối qua Diệp Tô bảo với bác là Tiểu Bân lái A8, bác còn không tin đấy! Không ngờ dạo này cháu làm ăn khá quá! Có dịp thì cho bác mượn xe để đi khoe tí nhé!”  

 

Ngay sau đó, Dương Khai Phú đã mỉm cười nhìn Từ Tiểu Bân và chiếc A8 kia, ánh mắt toát lên vẻ ghen tị khó tả.  

 

Mấy năm đầu, Dương Khai Phú là người giàu có nhất trong số các họ hàng thân thích. Ông ta đến tỉnh lỵ làm ăn và kiếm được tiền từ rất sớm, cũng đã mua được nhà ở tỉnh lỵ rồi.  

 

Khiến đám thân thích phía Dương Dung cảm thấy rất ghen tị.  

 

Kiếm được chút tiền như thế đã là rất đáng nể ở một nơi nhỏ bé như Mục Thành. Nhưng so với tỉnh lỵ thì tài sản cũng chỉ có vài triệu, mà đã bao gồm cả bất động sản rồi, chỉ khá hơn người dân bình thường một chút thôi.  

 

“Bác cả đừng nói thế. Bác mà muốn lái thì cứ việc báo cho cháu một tiếng, cháu đem xe cho bác ngay!”, Từ Tiểu Bân cũng hào sảng đáp lời.  

 

“Ha ha, không uổng công bác cả thương cháu”.  

 

“Tôn Hàn à, biết quay đầu là tốt. Bác cũng biết chuyện trước đây của cháu, sau này làm người tử tế là được. Học hỏi Tiểu Bân nhiều vào đấy!”  

 

Dương Khai Phú chẳng mấy khách sáo với Tôn Hàn, chỉ nói vài câu dạy dỗ.  

 

“Cháu biết rồi”, Tôn Hàn cũng lười phí lời, chỉ ôn tồn trả lời như vậy.  

 

Có vẻ Dương Khai Phú không có hứng thú quan tâm đến Tôn Hàn, nói được mấy câu thì mời họ vào trong.  

 

Khách sạn Cự Dương không phải là khách sạn sang trọng nhất của tỉnh lỵ, nhưng cũng thuộc tuyến một, ăn một bữa cơm cũng tốn hết mấy nghìn.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK