Họ chỉ mong tập đoàn Thiên Tử kiếm tiền cho mình, chứ không phải mang thêm nợ về cho họ.
Giang Lệ đã khiến họ mất lòng tin.
Cùng lúc đó, lại có một người nắm giữ cổ phần của Công Tử Minh khá sáng giá.
Đó là Tôn Khải Thành - công tử số một của Thượng Kinh!
Bảo sao, khi quản lý Công Tử Minh, Giang Lệ lại tiện thể thành lập thêm Thiết Lê Hoa riêng rẽ.
Bởi vị trí thủ lĩnh của Công Tử Minh không ổn định.
“Anh Giang, anh muốn tôi đấu với Tôn Khải Thành để anh ta không còn thời gian tranh giành ngôi vị với anh hả?”, Tôn Hàn hỏi thử.
“Không, cậu sai rồi!”
Giang Lệ vội xua tay nói: “Tôi và Tôn Khải Thành cũng đã đấu đá với nhau nhiều năm rồi. Lần nào, cũng là tôi bị thiệt. Còn việc hắn muốn cướp vị trí của tôi thì tôi cũng không quan tâm đâu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là xem có ai hạ bệ được hắn hay không thôi”.
“Còn một lý do nữa là trông cậu ưa nhìn hơn hắn”.
Tôn Hàn: “…”
Cuối cùng thì lý do vẫn là nhờ gương mặt ư!
“Dù cho bây giờ tôi có là ngũ công tử của nhà họ Tôn đi nữa thì cũng có nền móng gì ở Thượng Kinh đâu, lấy đâu ra cơ hội để đấu với Tôn Khải Thành chứ. Anh Giang, anh đánh giá tôi cao quá rồi. Nếu đã đến đây rồi thì tôi có một việc không lớn không nhỏ muốn nhờ anh đây”, Tôn Hàn nói.
Giang Lệ không chút do dự: “Nói đi, chỉ cần giúp được thì tôi sẽ làm”.
“Anh Giang đã nghe đến cái tên Cố Vân Đào bao giờ chưa?”, Tôn Hàn nhanh nhảu hỏi.
“Cố Vân Đào?”
Giang Lệ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chưa nghe thấy bao giờ”.
Nhưng Chu Giang ở bên cạnh lại nói: “Tôi biết người này, chỉ là một nhân vật nhỏ bé có bố làm ăn phá sản thôi. Sao, nó đắc tội với anh à?”
Tôn Hàn cười trừ, theo cách nói của Chu Giang thì Cố Vân Đào chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
“Tôi có một người bạn, bố cô ấy hình như trước kia đã bị nhà Cố Vân Đào lừa…”
Tôn Hàn kể lại chuyện của Bạch Cần, xem Giang Lệ có cách gì điều tra lại chân tượng sự việc năm xưa hay không.
Nếu ngày xưa chuyện bố Bạch Cần phạm tội rồi nhảy lầu là vì bị bố của Cố Vân Đào hãm hại, thì anh cần đòi lai công bằng cho cô ấy.
Dẫu sao người ta cũng đã phải tan cửa nát nhà!
“Chuyện lâu quá rồi nên tôi cũng không dám chắc đâu, nhưng sẽ cố hết sức điều tra”, Giang Lệ ngẫm nghĩ rồi nói.
Chẳng mấy chốc mấy ngày đã trôi qua.