Giờ chỉ có thể cầu nguyện Từ Tiểu Bân có thể giữ mồm giữ miệng!
Nếu không, việc mà vỡ lở thì xong đời!
Hoặc ít nhất thì nó cũng sẽ đi theo hướng mà Tôn Hàn không mong muốn.
"Chị cả, chị có thể giúp em đuổi Tôn Hàn đó ra khỏi Thượng Kinh được không?"
Trong phòng bệnh, Từ Tiểu Bân cắn răng hồi lâu, trong đôi mắt là sự bàng hoàng và sợ hãi.
Tôn Đào khẽ liếc mắt sang hỏi: "Chỉ là một gã đàn ông cùng lắm có chút ưa nhìn, cậu ta có thể làm gì được chứ? Hơn nữa, Tiểu Bân à, Liễu Phương Phương cứng miệng vậy thôi chứ không có quan hệ gì với Tôn Hàn này".
"Cô ta cố ý đưa Tôn Hàn này tới vốn không phải để chọc giận chị em mình, mà là muốn nói với Trương Dương Phi rằng cô ta đã có người đàn ông khác!"
"Để lại cậu ta sẽ có ích cho em".
Tôn Đào không thích thái độ của Liễu Phương Phương, nhưng cô ta có thể nhìn thấu ý đồ của Liễu Phương Phương đối với Tôn Hàn.
Nếu Liễu Phương Phương thực sự thích Tôn Hàn thì đã không đẩy anh ra chiến tuyến như vậy, lại còn mua cho anh một chiếc đồng hồ mới đắt tiền.
Từ Tiểu Bân không đối phó được với Trương Dương Phi đã đành, nhưng chẳng lẽ đến một người bình thường cũng không được sao?
Còn chiếc đồng hồ mới trên tay Tôn Hàn, với con mắt tinh tường của mình Tôn Đào lập tức phát hiện ra giá cả và chất lượng của nó.
Nhưng Từ Tiểu Bân lại không nghĩ như vậy, vẫn làm khó Tôn Đào: "Chị à, nhưng nhìn thấy anh ta em rất khó chịu!"
Đây là lần thứ hai Từ Tiểu Bân nhìn thấy Tôn Hàn ở Thượng Kinh!
Mà lần gặp này còn khiến cậu ta thấp thỏm hơn cả lần gặp trước.
Tôn Hàn tiếp cận Liễu Phương Phương rốt cuộc có mục đích gì?
Lẽ nào là tiếc thân phận cậu Năm nhà họ Tôn nên đến cướp lại?
Đối với Từ Tiểu Bân, đây đương nhiên là chuyện không thể chấp nhận được.
"Haizzz, sao em lại nhát cáy như vậy! Hiện giờ kẻ địch lớn nhất của em không phải Tôn Hàn mà là Trương Dương Phi! Hiện giờ thắng thua còn chưa phân đinh được!"
"Thế này đi, chị đồng ý với em, nếu đến khi em kết hôn mà Tôn Hàn này chưa biến mất thì chị sẽ giúp em khiến cậu ta biến mất".
"Việc em cần làm bây giờ là tĩnh dưỡng hai ngày rồi ra viện tìm cách lấy lại thể diện cho nhà họ Tôn!'
Phòng chăm sóc đặc biệt khoa hô hấp.
Phòng chăm sóc đặc biệt của các bệnh viện ở Thượng Kinh này sinh ra chỉ để phục vụ các gia tộc giàu có.
Liễu Phương Phương đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, dáng vẻ lúc này so với người phụ nữ hùng hùng hổ hổ ban nãy cứ như hai người hoàn toàn khác nhau. Từ xa, cô ta đã nói bằng giọng nũng nịu: "Ông nội, ông đã khỏe hơn chút nào chưa? Bệnh viện này đâu có thoải mái bằng ở nhà!"
Trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ trung niên, từ dáng vẻ nghiêm nghị và trang phục, có thể đoán ra đây chính là bảo mẫu.
Còn ông cụ nằm trên giường tóc và râu đã bạc, hơi đậm người.
Ông cụ này mặc dù Tôn Hàn mới gặp lần đầu nhưng đã nghe danh từ lâu.