“Về vụ án này tôi không biết được nhiều nhưng cũng có một chút thông tin”.
“Có điều, cậu chủ Tôn, quan hệ giữa tôi và cậu thì không cần nói cũng biết. Không phải là kẻ thù không đội trời chung, nhưng chắc chắn không phải bạn bè”.
“Tại sao tôi phải nói với cậu những gì tôi biết chứ?”
Tôn Hàn cười đáp: “Ra điều kiện đi”.
“Rất thẳng thắn! Được lắm, vậy tôi nói luôn. Tôi hy vọng Quân Ngạo có thể trở về!”
Đến nước này, Đường Triêu Bính đã để lộ mục đích thực sự.
Lúc ở Giang Châu, Đường Quân Ngạo muốn đối phó với Tôn Hàn nhưng cuối cùng chính ông ta lại là người bị tống vào nhà giam phía Nam.
Mà nhà giam phía Nam lại thuộc địa bàn của Tôn Hàn, nhà họ Đường không thể can thiệp vào.
Đường Quân Ngạo vì bắt cóc Liễu Y Y nên bị phán mười năm tù.
Nếu Tôn Hàn không tha thì Đường Quân Ngạo sẽ bị giam ở đó tám năm, mười năm. Hoặc thậm chí một ngày nào đó có thể bị lôi ra hành hình cũng nên.
Lần này Đường Triêu Bính quyết định sẽ thương lượng với Tôn Hàn, mong anh giơ cao đánh khẽ.
“Toà đã phán quyết rồi, ông chủ Đường đang làm khó tôi đấy!”
Tôn Hàn cười rồi đáp vỏn vẹn một câu.
Đường Triêu Bính thầm hừ lạnh. Chỉ cần Tôn Hàn chịu mở lời thì Đường Quân Ngạo đâu có bị phán quyết kia chứ.
Hơn nữa, nếu không phải do người của Thiên Cửu Môn can thiệp thì Đường Quân Ngạo sớm đã được nhà họ Đường cứu ra rồi.
Vậy mà Tôn Hàn còn giả vờ giả vịt.
Đương nhiên, Đường Triêu Bính hiểu rằng không phải Tôn Hàn không đồng ý thương lượng, mà là ông ta phải nhả ra cho anh chút thông tin gì đó trước.
“Đỗ Tiên là người phụ nữ của Ninh Quảng Sênh!”
Đột nhiên, Đường Triêu Bính đưa ra một manh mối, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Tôn Hàn im lặng một lát rồi nói: “Tiếp tục đi”.
“Cậu chủ Tôn, cậu như vậy không công bằng đâu. Nếu tôi nói hết ra rồi mà cậu không đồng ý thả Quân Ngạo, mà tôi cũng lỡ đắc tội với người khác rồi thì nhà họ Đường đâu có nhận được lợi ích gì!”
Tôn Hàn vuốt vuốt cằm, mỉm cười đáp: “Được rồi, chỉ cần ông khiến tôi hài lòng thì Đường Quân Ngạo có thể từ nhà giam phía Nam trở về Ma Đô”.
“Đến lúc đó, ông chỉ cần tìm đại một lý do như tại ngoại chữa bệnh là không phải ông Ba có thể ra ngoài rồi sao”.
Chỉ cần Đường Quân Ngạo trở về Ma Đô thì nhà họ Đường chắc chắn sẽ có cách để hợp lý hoá việc Đường Quân Ngạo ra tù.
Đường Triêu Bính gật đầu, chấp nhận điều kiện này.
“Tôi còn nhớ, lần đầu tôi gặp Đỗ Tiên có lẽ là hơn mười năm về trước”.