"Việc đó có ẩn tình phía sau, là do tôi bị người ta gài bẫy. Nhưng nếu nói về tội danh thì cũng không thể nói tôi bị oan, bởi tôi quả thực đã làm hại một cô gái", Tôn Hàn thành thật trả lời.
Những việc này bình thường không cần thiết phải nhắc tới, nhưng một khi đã nhắc tới rồi thì cũng không cần thiết phải giấu giếm.
"Vậy cô gái đó giờ ra sao rồi?"
"Cô ấy sống cũng tốt, nếu có duyên thì tôi sẽ cho cô ấy một danh phận".
"Tôi hiểu rồi", Thẩm Tri Thu cố gắng giấu vẻ buồn rầu đáp.
Trong trường hợp đó, tội của Tôn Hàn cũng không phải là không thể tha thứ được, nhưng anh đã mắc nợ một người phụ nữ.
Với tính cách của Tôn Hàn, đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm.
Mà Thẩm Tri Thu thực sự không nghĩ ra trên đời này lại có cô gái nào đi từ chối một người đàn ông như Tôn Hàn.
Mới quen anh chưa lâu nhưng Thẩm Tri Thu cho rằng Tôn Hàn là người đàn ông có thể gọi là "hoàn mỹ" trên Trái Đất này.
Chỉ tiếc là, có vẻ như cô và anh lại không có mối lương duyên này.
Buổi tối.
Chiếc Maybach đen bóng đỗ ngoài cửa khách sạn, Tôn Hàn cùng Dương Dung và Từ Tiểu Bân đi ra khỏi khách sạn.
Chiếc A8 mà Từ Tiểu Bân lái tới, Tôn Hàn đã tra ra là do một người có biệt danh là anh Hổ ở Mục Thành thuê cho. Cậu ta lái chiếc xe đó tới để ra oai, nhằm lừa gạt nhiều người đầu tư vào nguyên thạch. Chiếc xe đó đã bị Từ Khang Niên cho người lái đi mất rồi.
Sau đó thì có lẽ là giao lại cho cảnh sát.
"Tôn Hàn, bọn bác quyết định sẽ về Mục Thành với cháu một chuyến! Cháu đừng hiểu lầm, không phải bọn bác không tin cháu mà là bị lừa nhiều tiền như vậy, nếu không đi thì trong lòng không yên", Dương Khai Phú lo lắng giải thích.
Có lẽ sau khi rời khỏi hôn lễ không lâu, Dương Khai Phú đã gọi điện cho Dương Dung nói muốn đi Mục Thành nhưng lại sợ Tôn Hàn không vui nên trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Nhưng nếu không đi, mười lăm triệu tệ bị lừa đó không biết đi đâu thì làm sao mà ngủ nổi.
Lúc bọn họ tới khách sạn thì phát hiện ra Tôn Hàn có tới hai chiếc Maybach.
Như vậy, cả nhà Dương Khai Phú và Hàn Thế Văn đã nhận ra Từ Tiểu Bân chỉ là tên lừa đảo.
Đứa con trai thực sự đổi đời của Dương Dung là cậu con trai nuôi Tôn Hàn.
Đặc biệt là cậu chủ như Cung Ngạo còn phải khom lưng uốn gối trước Tôn Hàn, điều đó còn chưa đủ để chứng minh sao?
Lúc này, bất luận là Dương Khai Phú hay là Diệp Tô, Hàn Thế Văn đều nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt kính nể khó nói thành lời.
Thậm chí, chỉ cần Tôn Hàn liếc mắt qua cũng khiến bọn họ bất giác cúi đầu.
"Cháu khá bận nên phải giải quyết nhanh nhất có thể. Nếu bác muốn đi cùng thì cứ đi cùng cháu, lên xe rồi xuất phát thôi".
"Được được được!"
Dương Khai Phú lập tức đồng ý, vẫy tay chào những người ở lại rồi lên xe.
Chẳng bao lâu sau, chiếc đèn xe Maybach đã chiếu rọi vào màn đêm, phi như bay về phía đường cao tốc.
Sáu giờ sáng hôm sau, hai chiếc Maybach đã tới khách sạn Đông Lai của Mục Thành.
Xe vừa dừng đã có một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài khách sạn đợi sẵn. Thấy chiếc Maybach dừng, ông ta lật đật chạy tới.
"Cậu chủ!"