Chẳng bao lâu sau Diệp Vân Nghĩa đã đi ra khỏi phòng bệnh, khi thấy Tôn Hàn thì sắc mặt anh ta sầm lại, thậm chí còn tỏ vẻ thù ghét.
Sau khi Diệp Vân Đồ trách mắng qua quýt vài câu, anh ta mới miễn cưỡng chào hỏi.
Tôn Hàn ậm ờ mấy câu, cũng chẳng mấy chân thành.
Sau khi hai bố con đi, Tôn Hàn mới đi vào phòng bệnh nói chuyện với Diệp Tiên Duyệt.
Thực ra cũng chẳng có gì để nói, chỉ hàn huyên vài câu để Diệp Tiên Duyệt đỡ chán.
Nhưng khi Tôn Hàn nói đến chuyện Diệp Vân Đồ đã đồng ý cho anh ta đến Thượng Kinh thì anh ta liền vô cùng hào hứng, chỉ muốn xuất viện ngay lập tức, dọn đồ bay tới Thượng Kinh.
Anh ta giống hệt một đứa trẻ đang vô cùng tò mò với một nơi chưa biết!
Tôn Hàn ngồi ở đầu giường mỉm cười, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt trấn an: "Muốn đi Thượng Kinh thì cũng phải đợi bác sĩ cho anh xuất viện đã. Còn nữa, sau khi anh đi Thượng Kinh thì cái cô Ngô Du Du đó tính sao?"
Sau khi đến Ma Đô lâu như vậy, Tôn Hàn cũng đã biết người Diệp Tiên Duyệt thích là ai, đó chính là Ngô Du Du của nhà họ Ngô.
Nếu như không phải vì cô gái đó thì Diệp Tiên Duyệt chắc đã kết hôn từ hai năm trước rồi.
Nhưng nếu đi Thượng Kinh thì đồng nghĩa với việc Đậu Chương sẽ có lợi thế hơn.
Nếu Đậu Chương nhanh tay thì e là Diệp Tiên Duyệt trở về người ta đã sắp kết hôn rồi.
"Nơi nào mà chẳng có gái đẹp, nếu Du Du không thích anh thì thôi".
Diệp Tiên Duyệt chợt thấy buồn rầu, sau đó liền nói rất thoải mái.
Có lẽ là việc vào hôm sinh nhật của Ngô Du Du đã khiến anh ta tổn thương.
Hơn nữa bây giờ Ngô Du Du và Đậu Chương cũng đang khá thân thiết với nhau, anh ta không nhìn thấy cơ hội nữa.
Thế nên chỉ có thể buông tay.
Tôn Hàn gật đầu, đột nhiên cảm thấy tình cảm của cậu ấm nhà giàu Diệp Tiên Duyệt quả là đơn giản, cũng chẳng khắc cốt ghi tâm như phim ảnh vẫn thường nói.
Dù sao thì chỉ cần Diệp Tiên Duyệt muốn, yêu hay không yêu cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Tình yêu đối với anh ta cũng không phải là một thứ xa xỉ.