Rõ là căm ghét Lâm Đề nhưng vẫn giữ thái độ hư tình giả ý đó chỉ vì muốn hợp tác với ông chủ chuỗi cửa hàng Tô Lan.
Rất nguy hiểm!
Dễ chịu thiệt!
Thế nên Tôn Hàn cảm thấy mình không làm sai.
Dù cô có nói xằng nói bậy rằng ở sáu tỉnh Tây Nam này, không có hợp đồng nào mà Tôn Hàn không lấy được, thì anh cũng thấy mình không sai.
Huống chi, đó cũng chẳng phải là lời xằng bậy, anh thực sự có năng lực đó!
Nhưng Liễu Y Y bây giờ nghĩ thế nào về anh?
Ấu trĩ, nực cười!
Thế là tranh cãi.
Đau đầu thật!
“Ồ, anh Tôn đây mà? Không ngờ anh đến đây thật đấy. Sao hả, không quen ai ở hội trường, ngay cả một người bạn để trò chuyện cũng không có à, đáng thương quá!”
“Nào nào, để tôi giới thiệu cho anh nhé. Vị này là ông chủ Chư của trung tâm thương mại Hành Đông, còn đây là tổng giám đốc Hạ của thời trang Lợi Cửu!”
“Còn vị này, ha ha…”
Người vừa xuất hiện chính là Lâm Đề, lúc này đã mặc một bộ Âu phục sang trọng. Sau khi tiến lại và nói một tràng kỳ quái, anh ta bèn nghênh ngang chỉ tay vào Tôn Hành, “Vị này là anh Tôn, rất lạ mặt đúng không! Nhưng mà anh Tôn nói rằng ở sáu tỉnh Tây Nam, chỉ cần là vị trí kệ hàng mà tổng giám đốc Liễu Y Y muốn thì anh ta đều lấy được đấy!”
“Anh Tôn à, hai hôm trước anh nói như vậy mà, đúng không?”
Tôn Hàn ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất bình thản. Anh không phải kẻ ngốc mà lại nghĩ Lâm Đề tình cờ đến chỗ anh, chắc chắn đối phương cố tình làm anh khó xử.
Nhưng kẻ khó xử sẽ là ai kia chứ?
“Không sai, đúng là tôi có năng lực này”, Tôn Hàn thờ ơ nói.
“Thanh niên bây giờ chẳng thực tế tí nào nhỉ, chỉ giỏi khoe khoang bằng mồm thôi. Thoải mái lấy vị trí kệ hàng ở sáu tỉnh Tây Nam ấy hả, nghĩ chuyện này là mua rau ngoài chợ à?”
“Thì đấy. Tôi đã ở thương trường hơn ba mươi năm rồi, chưa từng thấy thanh niên nào dám khoác lác như vậy, đúng là mở mang tầm mắt!”
Ông chủ Chư và tổng giám đốc Hạ đứng cùng Lâm Đề đều đang chế nhạo anh.
“Hầy, sao hai vị lại nói thế? ngộ nhỡ anh Tôn có bản lĩnh ấy thật thì chúng ta hoá ra nông cạn quá rồi?”
Lâm Đề giậu đổ bìm leo, đế thêm mấy câu chế giễu, nói xong cũng không kìm được bật cười ha hả.
Có thể thoải mái lấy vị trí kệ hàng ở các trung tâm thương mại lớn của sáu tỉnh Tây Nam ư?
Đúng là trò cười!