Liễu Phương Phương nhíu chặt hàng lông mày lại, thật ra cô ta cũng đồng ý với Tôn Hàn, nhưng trước mắt trừ khi họ từ bỏ dự án Lâm An, còn không thì không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Họ đã đổ cả mấy chục tỷ vào đó rồi thì sao từ bỏ được?
“Trật tự!”
Diệp Hà Sơn chợt quát lên rồi nhìn Tôn Hàn nói với vẻ mệt mỏi: “Ông biết là không ổn, nhưng bây giờ chỉ còn cách đó thôi”.
“Tôn Hàn, cháu cứ yên tâm đi chơi với Phương Phương ở đây đi, đừng bận tâm về chuyện này nữa”.
Tôn Hàn là người có thân phận đặc biệt nên Diệp Hà Sơn không tiện nói nặng lời.
Nhưng ông ấy không muốn Tôn Hàn nhúng tay vào chuyện này.
“Ông ơi, thật ra Tôn Hàn…”
Liễu Phương Phương không nhịn được nữa, đang định lên tiếng bảo Tôn Hàn đã làm rất nhiều việc cho nhà họ Diệp, dù người điều tra ở Thượng Kinh là do nhà họ Liễu của cô ấy ở tìm đến, nhưng đây cũng là ý kiến của Tôn Hàn.
Mà nhà họ Diệp không hề biết gì cả.
Tôn Hàn đã bỏ ra không ít công sức.
Chứ không phải chỉ đến góp vui như nhiều người nghĩ.
Nhưng Liễu Phương Phương vừa lên tiếng thì Tôn Hàn đã ra hiệu cho cô ta dừng lại.
Tôn Hàn nhìn Diệp Hà Sơn rồi nói: “Thưa ông, cháu chỉ muốn hỏi bên trên định đền bù như thế nào cho nhà họ Diệp khi định tịch thu dự án đảo Lâm An lại?”
Vụ chôn xác vẫn chưa chứng minh là người nhà họ Diệp có liên can.
Nhưng bên trên lại đòi thu hồi dự án, nếu không có đền bù gì thì không thể chấp nhận được.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, Tôn Hàn vừa hỏi một cái thì người nhà họ Diệp đều nổi sung luôn.
“Bồi thường ư? Họ chỉ trả lại hai tỷ tiền đặt cọc của nhà ta thôi, thế có gọi là bồi thường không?”
“Nhưng họ đã quyết vậy thì ai dám nói gì nữa?”
“Đúng vậy, bên ngoài tạo áp lực cho phía công an thì họ lại đổ hết lên đầu chúng ta, chứ không nói lý lẽ gì hết”.
“Nếu còn cách nào khác thì ông cháu đã chẳng phải tìm người chịu tội để dẹp yên chuyện này rồi”.
Diệp Hà Sơn ảo não nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Giờ cháu đã hiểu chưa?”
Trong lúc rối ren, mọi người đã nói hết ra rồi.
Ảnh hưởng của vụ án này quá lớn, phía công an cũng không định bồi thường gì cho nhà họ Diệp cả.