Dương Dung thoáng qua vẻ hoảng hốt: “Gì mà ai bảo mẹ tới chứ, tự mẹ đến đây mà! Tôn Hàn, Tiểu Bân là em con mà, con không thể nhường nó một chút sao?”
“Mẹ, nếu không có ai nói thì sao mẹ biết con ở đây?”
Tôn Hàn cảm thấy nực cười, chẳng lẽ Tôn Hàn anh chỉ là một tên ngốc trong mắt Dương Dung thôi sao?
“Ừ, đúng là có một người đàn ông trung niên bí ẩn đã nói cho mẹ biết!”
Biết không lừa được Tôn Hàn, Dương Dung đành nói thật, nhưng bà ta ngày càng sốt sắng, đến mức kéo tay Tôn Hàn: “Tôn Hàn, người đó đã bảo với mẹ là nhà họ Tôn là gia tộc hàng đầu ở Thượng Kinh, có quyền lực cao ngất trời”.
“Ví dụ, họ mà biết Tiêu Bân không phải con cháu nhà mình, có khi nào họ giận quá rồi giết thằng bé không?”
“Mẹ chỉ có mỗi nó là con trai ruột nên không thể trơ mắt nhìn nó chết được! Con có thể hứa với mẹ sẽ rời khỏi Thượng Kinh để Tiểu Bân có thể sống tốt ở đây không?”
Nghe vậy, Tôn Hàn càng thấy nực cười.
Đây mới đúng là mẹ nuôi của anh này!
Trong lòng bà ta, bao nhiêu lâu nay chỉ có một mình Từ Tiểu Bân là con trai thôi.
Còn Tôn Hàn, chẳng qua có người đưa tiền nhờ bà ta chăm sóc thì bà ta mới nuôi anh khôn lớn.
Chẳng khác nào nhà trẻ, chỉ có lợi ích, chứ không có tình thương.
“Mẹ, muốn con đồng ý cũng được thôi, nhưng mẹ phải nghiêm túc trả lời con một chuyện”, Tôn Hàn chợt nói.
Nếu anh không hỏi rõ chuyện này thì vấn cứ bứt dứt mãi.
“Con hỏi đi”, Dương Dung nói.
Tôn Hàn bình tĩnh lại rồi nghiêm túc hỏi: “Ngày xưa, người đã mang con đến nhà mình nhờ nuôi hộ đã đưa cho bố mẹ một khoản tiền, song sau đó thì mất tăm, tại sao mẹ không ném con ra đường?”
Anh đã nghe ngóng được chuyện này từ rất lâu về trước rồi.
Người bí ẩn đó đã đưa Tôn Hàn còn đang quấn tã đến nhà bố mẹ nuôi và đưa cho họ hai trăm nghìn.
Hai trăm nghìn của ngày ấy là một khoản tiền lớn, chứ không như bây giờ.
Nếu là trước kia, Tôn Hàn sẽ không hỏi chuyện này.
Nhưng bây giờ, anh đã quá thất vọng với mẹ nuôi mình, nên thật sự không dám nghĩ xem trong lòng bà ta có coi anh là con hay không.
Vì thế bây giờ, Tôn Hàn mới muốn biết tại sao khi đã nhận trước tiền rồi mà mẹ nuôi vẫn nuôi anh khôn lớn?
Người bí ẩn kia chỉ đưa cho bố mẹ nuôi hai trăm nghìn rồi biến mất, họ ném anh đi nơi nào khác không phải tốt hơn sao?
Với tính cách của mẹ nuôi thì chắc chắn bà ta có thể làm được.
“Sao mẹ có thể ném con đi đâu được, mẹ không làm những chuyện như vậy đâu”.
“Thật không ạ?”