Từ Khang Niên lái xe đưa Thẩm Tri Thu về. Tôn Hàn ngồi bên cạnh Thẩm Tri Thu, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào.
“Tôi nghĩ ngày mai phía Thân An Hoa sẽ thừa nhận mấy tin tức xấu của cô đều là vu cáo hãm hại, cô không cần lo đâu”.
Thẩm Tri Thu không hề nghi ngờ gì về điều này. Chỉ cần Thân An Hoa không ngốc, gã sẽ nghĩ mọi cách để cứu vãn.
Nếu không, chờ Tôn Hàn tìm đến tận chỗ gã thì mọi chuyện còn phiền toái hơn.
Chẳng qua lúc này, tâm trí của Thẩm Tri Thu không dành cho chuyện đó.
Cô ấy nhìn sườn mặt của Tôn Hàn, cảm thấy mình không thể nhìn thấu người đàn ông này.
Tò mò thật đấy.
Chủ tịch tập đoàn Cửu Thành!
Thẩm Tri Thu làm sao ngờ được người thanh niên đã tiếp cận mình trên tháp Lôi Phong ở Tế Bắc, lại có địa vị cao đến nhường ấy.
So với trời cao, có lẽ cũng chẳng thua kém là bao.
“Cảm ơn cậu!”
Thẩm Tri Thu có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng nghĩ đến việc mối quan hệ giữa cả hai cũng không quá thân thiết, cô ấy chỉ đành nói hai tiếng cảm ơn.
“Không cần khách sáo. Dù sao cô cũng là thần tượng tuổi thơ của tôi. Cũng nên làm chút chuyện cho thần tượng mà”, hiếm lắm Tôn Hàn mới nói đùa.
“Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ không còn là thần tượng nữa à?”, Thẩm Tri Thu híp mắt cười hỏi.
“Bây giờ?”
Tôn Hàn gật gù, hơi ngẩn ra, “Thần tượng bây giờ của tôi có lẽ là chính bản thân tôi rồi”.
Sau khi đưa Thẩm Tri Thu đến trước toà nhà căn hộ, Từ Khang Niên lái xe rời đi.
Dọc đường về, Tôn Hàn đã đổi sắc mặt, trở nên sắc bén và sâu xa vô cùng.
“Từ Khang Niên, ông có cảm thấy tôi không đủ tiêu chuẩn để làm chủ nhân của Thiên Cửu môn không?”
Từ Khang Niên ngây người, không rõ vì sao đột nhiên Tôn Hàn lại hỏi vậy. Ông ấy trả lời một cách nửa thật nửa nịnh, “Năng lực của cậu đã rõ như ban ngày, tất nhiên là đủ tư cách”.
“Nhưng vẫn chưa đủ quả quyết tàn nhẫn!”
Tôn Hàn lắc đầu, “Trước đây tôi xem việc làm chủ nhân Thiên Cửu môn là lời hứa với Phó Văn Húc, chưa từng nghĩ mình phải làm sao để hoàn thành tốt vai trò chủ nhân này. Phó Văn Húc cũng chưa từng dạy tôi, có lẽ vì muốn mọi chuyện thuận theo ý của tôi”.
“Nhưng tôi chợt hiểu ra một điều, Thiên Cửu môn là một tổ chức có lợi ích khổng lồ với ma quỷ lộng hành, mà lợi ích trong đó đủ lớn để khơi dậy sự thèm khát của rất nhiều kẻ có dã tâm”.
“Cuộc chiến giữa những kẻ có dã tâm, thì cần phải không từ thủ đoạn. Tôi của ngày trước đã quá nhân từ”.
Những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng anh, sau buổi gặp Lý Hắc Tử ngày hôm nay.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đấu trí với Lý Hắc Tử, mà lần nào anh cũng chỉ dừng lại ở mức vừa đủ, chưa từng dùng thủ đoạn quá đáng.
Nhưng kết quả là Lý Hắc Tử lật lọng năm lần bảy lượt, anh không hề nhìn thấy thành ý của ông ta.
Hạng người này tựa như một con chó được cho ăn mãi mà vẫn không thấy no vậy!