Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tô đương nhiên cũng biết điều này, nhưng vấn đề là…

 

“Con có làm theo lời bố rồi, thậm chí còn thể hiện luôn ra ấy, nhưng vấn đề là Tôn Hàn không thích con”.

 

Dương Khai Phú nghe vậy thì đi đi lại lại: “Tôn Hàn giàu như vậy thì còn thiếu phụ nữ ư? Khéo so với những người phụ nữ khác của cậu ta, con vẫn chưa thể xếp vào hàng ưu tú được”.

 

“Nhưng nếu bảo cậu ta không có ý gì với con thì bố không tin, nếu cậu ta không có cảm tình với còn thì sao lại hứa sẽ bù tiền túi ra trả sáu triệu cho con trước?”

 

“Chuyện này mình sẽ tính sau, miễn sao con bám được lấy Tôn Hàn thì dù chuyện hôn sự với Hàn Thế Văn bất thành cũng là phúc, chứ không phải hoạ, khéo còn là việc tốt ấy chứ!”

Tạ Lão Hổ còn trẻ, chưa đến bốn mươi tuổi.

 

Thoạt nhìn cũng không có vẻ đáng sợ như cái tên, dáng người hắn ta hơi gầy, nhìn còn hơi yếu ớt, nhưng đôi mắt sắc lạnh của hắn ta lại khiến người khác phải thấy khiếp sợ.

 

“Anh Hổ, không biết Từ Tiểu Bân có lừa mình không nhỉ? Kiếm được một tên ngốc chịu đầu tư một trăm triệu dễ thế sao”, Vạn Tam đi tới đi lui trong một căn phòng với tâm trạng thấp thỏm.

 

“Nhưng nếu có thật thì chẳng phải mình giàu to rồi à?”, Tạ Lão Hổ híp mắt nói.

 

Hắn ta cũng thấy có điểm kỳ lạ!

 

Nhưng vẫn bị đồng tiền quyến rũ.

 

Theo thoả thuận với chủ đầu tư nguyên thạch, nếu hắn ta kêu gọi người khác đầu tư vào mười nghìn thì sữ được chia luôn hai nghìn, tương đương với hai mươi phần trăm.

 

Nếu vụ này thành công thì hắn ta sẽ được hai mươi triệu.

 

Hắn ta tham gia vào vụ đầu tư nguyên thạch này được gần hai tháng rồi mà vẫn chưa được nhiều tiền đến vậy.

 

Chuyện này tính ra cũng chẳng phải là phạm pháp, chỉ cần trong quá trình không xảy ra vấn đề gì, cuối cùng chủ đầu tư nguyên thạch vận hành nó thành mối làm ăn mang tính chất quốc tế là xong.

 

Còn những tên ngốc trong nước ném tiền vào đây chỉ có nước ngồi khóc ròng thôi.

 

Hiện giờ, chỉ cần mọi chuyện ổn thoả thêm một tháng nữa là Tạ Lão Hổ hắn ta giàu to rồi.

 

Càng gần tới ngày đầu tư nguyên thạch thu lưới, hắn ta càng to gan lớn mật. Hiện giờ, hắn ta không sợ xảy ra vấn đề, mà chỉ lo không kiếm được nhiều tiền. Do cứ suốt ngày nơm nớp đề phòng nên đến giờ hắn mới kiếm được có hơn mười triệu thôi.

 

Đột nhiên có một con gà béo muốn đầu tư một trăm triệu xuất hiện, thế chẳng là ăn mày gặp chiếu manh à?

 

Hắn ta còn sợ gì nữa?

 

Tạ Lão Hổ bật cười khà khà, lộ ra hàm răng ố vàng: “Đừng quên cậu tôi là ai, là Hà Đông đấy! Tôi có được như ngày hôm nay cũng là nhờ ông ấy hết”.

 

“Chỉ cần không vượt khỏi phạm vi của thành phố này thì ai dám động đến tôi chứ?”

 

Nghe vậy, Vạn Tam mới thấy yên tâm. Cũng đúng! Dù thằng nhãi Từ Tiểu Bân có chiêu trò gì đó, nhưng Mục Thành là địa bàn của anh Hổ rồi thì còn gì phải sợ nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK