Tôn Hàn bất chợt nở nụ cười.
Có lẽ Y Y đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Vút!
Những đốm pháo hoa bay vút lên không trung, những tiếng xôn xao từ trong biển người cũng bắt đầu rộ lên.
"Đẹp quá!"
Đồng Đồng ngồi trên vai Tôn Hàn, vươn những ngón tay nhỏ ra chỉ lên bầu trời, vô cùng phấn khích.
Tôn Hàn và Liễu Y Y nhìn nhau, không ai nói gì.
Chỉ cần Đồng Đồng không phản đối thì tiếp theo sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Sau khi pháo hoa tàn, Đồng Đồng đã ngủ thiếp đi trong lòng Tôn Hàn.
Hai người họ đi về cùng nhau, trên gương mặt Liễu Y Y là sự vui vẻ và thoải mái.
"Lâm Mỹ Quyên bên đó sao rồi?", Liễu Y Y đột nhiên hỏi.
Trong lòng Đồng Đồng thì Lâm Mỹ Quyên cũng là mẹ.
"Tạm thời tốt nhất đừng nhắc tới. Anh quên không nói với em, Lâm Mỹ Quyên, Lâm Hữu và Lâm Hạo đều đang ở sở cảnh sát, rất nhanh thôi sẽ bị định tội!"
Trong lúc Tôn Hàn còn ở Tề Bắc, Lâm Mỹ Quyên cuối cùng đã không chịu đựng được việc đám đòi nợ kia ngày ngày tìm tới, sau cùng cô ta đành chấp nhận đề nghị của Tôn Hàn là đi đầu thú. Sau đó, Tôn Hàn sẽ giải quyết món nợ của nhà họ Lâm cho cô ta.
Hiện tại Lâm Mỹ Quyên đang tiếp nhận điều tra, đợi sau khi quá trình điều tra kết thúc cô ta sẽ được thả ra để sinh con.
Nhưng Tôn Hàn cũng đã nói với Lâm Mỹ Quyên, cô ta không được ở lại Giang Châu.
Anh không muốn để Đồng Đồng nhìn thấy Lâm Mỹ Quyên vào lúc này, cũng không muốn cô bé biết được những sự thật tàn nhẫn.
Người phụ nữ mà cô bé vẫn nghĩ là mẹ ruột của mình có tâm địa xấu xa như loài rắn độc.
Còn Đường Minh Phong, thân phận người thừa kế nhà họ Đường của anh ta chắc chắn không thể giữ nổi.
Hai hôm trước Đường Triêu Bính đã bị đưa đi, có điều hai chân đã tàn phế. Giờ khả năng kiểm soát nhà họ Đường ở Ma Đô của ông ta không còn được như trước nữa, việc nhà họ Đường đổi chủ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Còn Đường Minh Phong? Càng không thể nào.
Đại khái là anh ta không lâu sau đó cũng rời khỏi Giang Châu, đi tới một thành phố khác sống tằn tiện qua ngày.
Như vậy có lẽ cũng đủ rồi.
Tôn Hàn cũng chẳng phải kiểu đuổi riết không tha.
"Thế này cũng có thể coi là một kết cục viên mãn!", Liễu Y Y khẽ nói, nhưng trên gương mặt cô không có vẻ vui mừng của một người vừa báo được mối thâm thù.
Dường như vào lúc con người vui vẻ nhất thì thời gian sẽ trôi rất nhanh. Rõ ràng là đoạn đường mấy cây số nhưng Liễu Y Y lại cảm thấy rất ngắn.
Hai người họ đi tới trước nhà, Tôn Hàn giao Đồng Đồng trong lòng cho Liễu Y Y, nhún vai nói: "Anh phải về thôi".