Chỉ cần nắm được chứng cứ khiến chị ta không thể chối cãi, vụ án kia sẽ dễ dàng được làm sáng tỏ thôi.
Đây là một cách hay để đối phó với một người như Ninh Quảng Sênh.
Bởi nếu dính tới giới quan chức thì sẽ hơi phiền phức một chút.
“Nếu thật sự phải lật đổ Ninh Quảng Sênh thì bất động sản Long Phong đừng mơ nhúng tay vào chuyện làm ăn ở Ma Đô nữa!”
Tôn Phát Tài nói.
Một khi động đến giới quan chức, đã thế còn ở thế đối lập thì sau này bất động sản Long Phong đừng nghĩ đến chuyện mở rộng kinh doanh đến Ma Đô nữa.
Nghe thấy thế, Tôn Hàn cũng chỉ mỉm cười.
“Vốn dĩ Chú Tôn cũng có kinh doanh gì ở Ma Đô đâu nên lo vấn đề này làm gì! Thôi, tạm thời cứ vậy đã, tôi sẽ liên lạc với phía Đỗ Tiên rồi thu xếp gặp mặt”.
“Được, cậu Tôn bận gì thì đi đi”.
Thấy Tôn Hàn có ý định rời đi, Tôn Phát Tài đứng dậy tiễn.
Trong lúc Tôn Hàn đi gặp Tôn Phát Tài, Liễu Phương Phương đã gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng anh không nghe máy.
Sau khi tạm biệt Tôn Phát Tài, Tôn Hàn mới gọi lại cho Liễu Phương Phương.
“Có chuyện gì thế?”
Liễu Phương Phương trả lời với vẻ nghiêm nghị: “À, ông ngoại quyết định rồi, anh… đến đây một chuyến đi!”
“Được!”
Sau đó, Tôn Hàn đã bắt xe đến biệt thự của nhà họ Diệp.
Sau khi đến nơi, anh thấy chỉ có vài người trong nhà.
Họ đều là những thành viên khá quan trọng của gia tộc.
Đến cháu trai trưởng là Diệp Tiên Duyệt cũng không có tư cách tham gia.
Đương nhiên lý do vì anh ta quá vô dụng, dù có tham gia vào các cuộc họp quan trọng như thế này thì cũng không giúp ích được gì.
Mọi người ngồi ở đây đều có vẻ mặt nghiêm nghị.
Thấy Tôn Hàn đến, Diệp Hà Sơn khẽ gật đầu.
Tôn Hàn chào một tiếng “ông ngoại” rồi đứng cạnh Liễu Phương Phương, sau đó hỏi nhỏ: “Có chuyện gì thế?”
“Ông đồng ý dùng cách trước đó của anh rồi, chúng ta sẽ tìm người chịu tội cho vụ án giấu xác”.
Liễu Phương Phương khẽ đáp.
Lúc mới đến Ma Đô, Tôn Hàn đã đưa ra một cách giải quyết khá phiến diện, đó là tìm một người đứng ra nhận tội trong vụ giấu xác.
Nếu không có gì bất trắc thì nhà họ Diệp có thể thoát khỏi liên can.