Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thời gian trôi qua, sự chênh lệch giữa hai bọn họ ngày càng lớn.  

 

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể ngước lên mà nhìn thành tựu của Tôn Khải Thành thôi.  

 

Trương Dương Phi cũng rất tò mò không biết đó là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến Giang Lệ từ bỏ tiền đồ tương sáng của mình như vậy.  

 

Nhưng khi nhớ tới mình và Liễu Phương Phương thì anh ta vẫn không buông bỏ được.  

 

Dù Trương Dương Phi có làm gì thì Liễu Phương Phương cũng không thuộc về anh ta được.  

 

Trương Dương Phi muốn mặc kệ tất cả để cướp lấy Liễu Phương Phương, nhưng lại không dám.  

 

Vì anh ta biết, nếu mình làm vậy, chưa chắc đã có được người trong lòng, nhưng chắc chắn sẽ chọc giận nhà họ Tôn, sau đó gia tộc sẽ không tha cho anh ta.  

 

Tất cả những gì anh ta có hiện giờ đều sẽ tan thành mây khói.  

 

Trước đó, anh ta dám đánh Từ Tiểu Bân là vì có Tôn Khải Thành chống lưng phía sau.  

 

Nhưng bây giờ, Tôn Khải Thành đã tỏ rõ thái độ, bảo anh ta đừng quan tâm đến đám cưới của Từ Tiểu Bân và Liễu Phương Phương nữa, hãy dứt tình đi.  

 

“Anh Khải Thành, em biết rồi”, Trương Dương Phi nghiến răng nói với vẻ không cam tâm.  

 

Anh ta thật sự không cam lòng.  

 

“Tốt nhất đừng gây ra chuyện gì nữa, nếu không chỉ có thiệt thân thôi. Thôi, tôi còn có việc, về trước đây”.  

 

Dứt lời, Tôn Khải Thành quay người bỏ đi.  

 

Một lát sau, đèn của chiếc xe hết sức phổ thông của Tôn Khải Thành bật sáng, sau đó chiếc xe rời khỏi quán bar.  

 

Song, nửa tiếng sau.  

 

Tôn Khải Thành đã xuất hiện trong phòng bao của một nhà hàng.  

 

Bây giờ đã quá giờ ăn tối rồi, mà cũng chưa đến giờ ăn đêm nên hơi kỳ lạ.  

 

Kẽo kẹt!  

 

Tiếng mở cửa vang lên.  

 

Một người đàn ông trung niên quấn đầy vải trên đầu cung kính bước vào, sau đó lịch sự chào hỏi với Tôn Khải Thành: “Cậu Tôn!”  

 

Tôn Khải Thành tự châm một điếu thuốc cho mình, sau đó chậm rãi hít một hơi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lư Khôn rồi nhẹ giọng nói: “Ngồi đi!”  

 

Lư Khôn không dám ngồi mà nói: “Cậu Tôn, tôi đứng thì hay hơn”.  

 

Tôn Khải Thành là ai cơ chứ?  

 

Người thừa kế của nhà họ Tôn đó, người đứng đầu trong bốn cậu ấm ở Thượng Kinh.  

 

Từ những thân phận đó, dù Lư Khôn có lớn hơn Tôn Khải Thành cả chục tuổi thì cũng không dám tỏ vẻ bất kính.  

 

“Tuỳ ông”.  



Tôn Khải Thành không để tâm, mà tuỳ ý nói: “Ông có biết muộn thế này rồi mà tôi còn gọi ông ra đây làm gì không?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK