Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Bọn mình là bạn học nên đương nhiên là không sao rồi”.  

 

“Nào, Tôn Hàn, cậu đúng là quý nhân của chồng tớ, tớ kính cậu một chén”.  

 

Sau ki xác định được tiền đồ của chồng mình, Hạ Uyển cũng phóng khoáng hơn.  

 

“Tớ cũng kính dâu lớp mình một chén”, Tôn Hàn cũng nâng chén.  

 

“Đang nói chuyện gì mà vui thế?”  

 

Lúc này, Trần Thanh Sương cũng đi tới.  

 

Triệu Thiên Giang không biết phải trả lời thế nào, đành đáp: “Trần Thanh Sương, cậu đến rồi đấy à?”  

 

“Ha ha, Triệu Thiên Giang, lâu lắm không gặp rồi đấy nhỉ!”  

 

“Chúng tôi đang hàn huyên chuyện cũ thôi, cậu ngồi xuống uống cùng đi. Sau tối nay, các cậu muốn gọi tôi đi uống rượu là khó đấy”.  

 

“Cậu sắp đi à?”  

 

Trần Thanh Sương còn chưa kịp vui mừng thì lại hay tin Tôn Hàn sắp đi, nên bất giác thấy hơi trống trải.  

 

Mà nghĩ cũng đúng thôi.  

 

Có câu cá chép hoá rồng rồi bay đi mà.  

 

Huống chi Tôn Hàn đã là một con rồng rồi, sao có thể ở lại một nơi nhỏ bé như Mục Thành mãi được?  

 

Tôn Hàn gật đầu đáp: “Nếu không vì chuyện khuyên góp cho trường tối nay thì tôi đã đi luôn hôm nay rồi, nhưng cũng không nhanh chậm mấy ngày, chắc vài ba hôm nữa là tôi đi thôi”.  

 

Từ lúc anh quay về đây đến giờ đã chín ngày rồi.  

 

Chỉ còn bốn ngày nữa là công ty bất động sản Phong Quyên sẽ chính thức đi vào hoạt động.  

 

Dù thế nào, anh cũng phải về Giang Châu một chuyến để xử lý dứt khoát mọi chuyện với Lâm Mỹ Quyên.  

 

Đầu năm sau, anh sẽ đến tỉnh Tây.  

 

Còn Liễu Y Y cũng cần biết người đã bắt cóc con gái mình năm xưa là ai.  

 

Vì thế, anh không thể ở lại Mục Thanh lâu hơn nữa.  

 

Trần Thanh Sương hào hứng nói: “Thế thì tối nay không say không về”.  

 

“Được, không say không về. Nhưng Ngô Tuyết Phong đâu rồi ấy nhỉ, hay không đến nữa?”  

 

“Tôi đến rồi đây, cậu sốt sắng cái nỗi gì?”  

 

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.  

 

Bước vào quán nướng một cái là Ngô Tuyết Phong thoải mái ngồi xuống ngay rồi cười nói: “Tôn Hàn, giờ cậu hơi bị oách đấy! Cậu có biết tối nay có bao nhiêu bạn học cũ xin tôi số điện thoại của cậu không? Mẹ kiếp, hơn chục người đấy”.  

 

“Cũng có tầm bảy, tám người xin tôi”, Trần Thanh Sương phụ hoạ thêm.  

 

Đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ.  

 

Dù nói vậy có hơi quá, nhưng sự thật thì đúng là vậy.  



“Các cậu không cho đấy chứ?”, Tôn Hàn cười hỏi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK