Nói rồi, Chư Vinh liếm môi.
Liễu Y Y rất đẹp, đến mức người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn xâm phạm nhiều lần.
Nhưng giờ ông ta đang phải cầu xin người ta.
Chờ mai này ông ta bắt được thóp của Liễu Y Y rồi, đến lúc ấy mọi thứ sẽ đảo ngược.
Đừng nói đến chuyện lợi ích, dù ông ta muốn chơi Liễu Y Y cũng được nữa là.
Nhưng Chư Vinh đã nghĩ hơi xa rồi.
Liễu Y Y lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Chư, ông nghĩ lầm rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với hoa hồng cả. Điều khiến tôi cùng đội ngũ công ty hứng khởi nhất chính là chất lượng của sản phẩm cung ứng”.
“Chúng tôi không ưng ý sản phẩm của bên ông nên không thể sử dụng được”.
“Xin lỗi, tôi đang dùng bữa, mời ông ra chỗ khác”.
Hiện giờ, Liễu Y Y không còn chút nhẫn nại nào nữa, cô đã quá khách sáo với ông ta rồi.
Lúc này, Đồng Đồng cũng thì thầm nói: “Bố ơi, Đồng Đồng không thích bác này đâu”.
Mặt Chư Vinh lập tức trở nên khó coi, sau đó còn lườm Đồng Đồng.
Mà trẻ con thì rất dễ bị doạ.
Sau cái lườm dữ tợn của Chư Vinh, lập tức có tiếng trẻ con khóc toáng lên.
Nhưng Chư Vinh lại không nghĩ là mình khiến cô bé khóc, nên vẫn cười nói: “Cô Liễu, cô làm thế này là rượu mừng không uống thích uống rượu phạt đúng không? Sản phẩm của công ty tôi đã có chỗ đứng trên thị trường rồi, nhưng vị trí của cô thì chưa chắc chắn ở cái đất Giang Châu này đâu”.
“Một khi tôi đã tham gia đấu thầu thì kiểu gì cũng phải trúng! Nếu cô cứ cứng đầu thế này, tôi e sẽ khiến tất cả đều mất vui đấy”.
“Ông đúng là cái đồ vô lại”.
Thấy Đồng Đồng khóc nức nở, Liễu Y Y càng thêm giận dữ nên không màng gì nữa, cứ thế mắng chửi Chư Vinh.
“Thế thì sao? Nhưng tôi dám chắc với cô, nếu cô không đồng ý dùng sản phẩm bên tôi, xưởng của cô cứ coi chừng đấy. Đương nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất nên đi nghe ngóng thông tin về tôi đi”.
Sau khi uy hiếp xong, Chư Vinh đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn cố bồi thêm một câu: “Bữa này tôi mời”.
“Khoan đã!”
Tôn Hàn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Đây là việc làm ăn, lẽ ra tự Liễu Y Y nên giải quyết mới đúng.
Nhưng gặp phải loại người như Chư Vinh, anh không xen vào không được.
Điều quan trọng nhất là ông ta đã doạ cho Đồng Đồng sợ phát khóc.
Điều này khiến một người luôn thích giải quyết mọi chuyện một cách lặng lẽ không muốn cho ông ta bỏ đi nữa.
“Sao, có gì chỉ giáo à? Cậu là bạn trai của cô Liễu hả? Trông cũng không đến nỗi nào, nhưng không biết có phải bình hoa không đây?”