Nghe thấy vậy, bầu không khí tại đây lập tức lắng xuống.
Liễu Nam Quân cũng không nói gì.
Bác sĩ Hồ càng không dám chen lời, anh ta biết hậu quả từ điều kiện của Tôn Hàn đến rồi.
Có trách thì trách Tôn Hàn đưa ra điều kiện quá đáng thôi!
Tôn Hàn ngoảnh lại rồi bình tĩnh đáp: “Đúng, tôi nói vậy đấy. Nhưng ông Liễu chưa đồng ý, tôi đang chờ ông cụ Liễu tỉnh lại rồi hỏi ý kiến ông ấy”.
“Nếu ông cụ đồng ý thì sao?”, Trương Dương Phi lạnh giọng hỏi.
“Thì cưới thôi!”
Trương Dương Phi nghiêm mặt lại rồi hung hăng nói: “Được thôi, Tôn Hàn, trừ khi là anh không sợ chết!”
Tôn Hàn cụp mắt xuống rồi hờ hững liếc nhìn Liễu Nam Quân.
“Khỏi phải nhìn, nếu chú Liễu đã bảo tôi không được động đến anh trong vòng một tháng thì tôi sẽ không làm gì anh cả! Nhưng nếu một tháng sau mà tôi vẫn thấy anh ở Thượng Kinh thì đừng có trách!”
Trương Dương Phi lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Tôi không nể mặt Giang Lệ nữa đâu”.
Trương Dương Phi muốn Liễu Phương Phương là vật sở hữu của mình, anh ta không cho phép bất cứ ai nhòm ngó tới cô ta dù chỉ là trong suy nghĩ.
“Thế chờ một tháng sau rồi tính, giờ tôi mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây, chiều tôi lại đến”, Tôn Hàn hào hứng nói.
“Tôi đưa anh về”.
Liễu Phương Phương do dự một lát rồi chủ động nói.
“Được!”
Tôn Hàn và Liễu Phương Phương đã rời khỏi bệnh viện dưới anh nhìn như muốn ăn thịt người của Trương Dương Phi.
Trên đường về, Liễu Phương Phương lái chiếc Magotan phổ thông của Liễu Nam Quân.
Cả hai im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, Liễu Phương Phương không nhịn được, đành lên tiếng trước: “Tôn Hàn, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Anh vừa đòi từ chức, vừa đòi lấy tôi, đầu óc anh có vấn đề rồi à?”
Tôn Hàn ngả người ra ghế lái phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi rồi nói với vẻ mệt mỏi: “Chính cô lôi tôi vào chuyện này trước mà, giờ lại không cho tôi suy nghĩ linh tinh à? Vả lại, cô biết thừa tôi không thể lấy cô rồi còn sốt sắng thế làm gì? Dù ông cụ Liễu có tỉnh lại thì cũng không đồng ý đâu”.
“Nếu đã biết vậy thì sao anh còn đưa ra điều kiện ấy? Tự nhiên chọc giận Trương Dương Phi, anh thấy vui lắm à? Chỉ cần anh ta mà động tới anh là anh có thể sẽ chết đấy”, Liễu Phương Phương nói với vẻ khó hiểu.
Lúc này, cuối cùng Tôn Hàn cũng mở mắt ra, đôi mắt anh có vẻ thâm sâu nhưng lạnh lẽo: “Tôi làm vậy là có lý do của mình. Nhưng cô cũng phải nghĩ cho tôi, ví dụ tôi mà lấy cô là có thể tiết kiệm ba mươi năm phấn đấu, vậy tại sao tôi lại không mơ tưởng chứ? Còn nữa, chính cô cho tôi cơ hội mơ mộng hão huyền ấy mà”.
“Kia, đến nhà tôi rồi”.