Nghe Liễu Phương Phương nói vậy, Tôn Hàn thật sự không nhịn được cười.
Cô ta nghĩ anh chỉ là một nhân viên công sở bình thường, vì vài câu nói mà có thể sôi trào nhiệt huyết, sau đó sẽ như kẻ sĩ sẵn sàng chết vì người tri kỷ ư?
Song, anh vẫn phải khẳng định một điều là Liễu Phương Phương rất có thành ý.
Bởi xét ra thì Tôn Hàn chẳng có bằng cấp gì cả.
Nhưng Liễu Phương Phương vẫn cho anh ngồi thẳng vào ghế phó tổng là quá ưu ái rồi.
Tuy nhiên, rõ ràng là cô ta vẫn chưa biết quá nhiều về anh.
Bởi nếu biết rồi thì cô ta sẽ không nói nhiều câu linh tinh như vậy.
Dù có cho anh làm tổng giám đốc của tông công ty Lệ Lan ở nước Đại Hoa thì Tôn Hàn cũng chẳng thèm đoái hoài nữa là.
“Phía Trương Dương Phi thì anh cứ yên tâm, chuyện lúc trước đã qua rồi, tôi sẽ không kéo anh vào rắc rối nữa đâu. Sau khi nhậm chức xong, anh chỉ cần tập trung trông coi công ty giúp tôi là được, còn những chuyện khác thì không phải lo đâu!”
Liễu Phương Phương lo Tôn Hàn e dè chuyện Trương Dương Phi nên phải nói thêm ngay.
“Cô Liễu!”
Tôn Hàn xua tay, không muốn nghe Liễu Phương Phương lải nhải thêm nữa, anh nói thật luôn: “Nói thật thì tôi không đánh giá cao Lệ Lan. Trước kia, tôi đến đó làm việc chỉ vì một vài lý do cá nhân thôi, chứ không phải vì tiền lương”.
“Nếu tôi đã nói đến vậy mà cô vẫn không hiểu thì tôi sẽ nói thật cho cô biết luôn, tôi đã nhận lời mời làm tổng giám đốc của một tập đoàn rồi, chưa tính cổ phần thì tiền lương một năm là năm mươi triệu”.
“Cô nghĩ số tiền lương mà cô đưa ra có khiến tôi động lòng được không?”
Liễu Phương Phương lập tức có vẻ mất tự nhiên.
Tổng giám đốc của tập đoàn ư!
Chưa tính cổ phần thì lương một năm đã là năm mươi triệu rồi.
Đãi ngộ này cao hơn cô ta vừa đưa ra đến mấy lần.
Càng không bàn tới việc giới hạn cô ta cho thể cho Tôn Hàn chỉ là chức vụ phó tổng, hơn nữa còn chỉ là tiến cử, chứ không phải nhậm chức luôn.
Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn, cô ta cảm giác như anh đang ba hoa.
Nhưng thực chất là suy nghĩ của cô ta đã sai hoàn toàn.
Tiền lương cùng đại ngộ mà Giang Lệ cho Tôn Hàn đâu chỉ nhiều hơn cô ta mấy lần đâu.
Tiền lương năm không quan trọng, riêng cổ phần thôi đã là con số trên trời với nhiều người bình thường rồi.
“Vậy xin hỏi anh Tôn, anh chuẩn bị vào làm việc ở tâp đoàn nào vậy? Dù có rất nhiều tập đoàn ở Thượng Kinh, nhưng tôi đều biết hết đấy nên đang rất tò mò đây”.
Dù Liễu Phương Phương gọi Tôn Hàn là anh Tôn, nhưng lại nói với chất giọng châm chọc.