Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Không sao, nhưng uống nữa thì tôi sẽ say mất".  

 

Thấy nụ cười rạng rỡ của Tôn Hàn, Tiểu Chu không kìm được lòng mình, liền cắn răng nói: "Anh Tôn..."  

 

"Sao thế?"  

 

Thấy Tiểu Chu muốn nói lại thôi, Tôn Hàn cố ý hỏi.  

 

"Thực ra hôm nay không phải sinh nhật của Lâm Ảnh, họ dẫn anh đến quán bar thực ra là vì đã hợp tác với chủ quán bar, họ muốn ăn hoa hồng! Anh đừng có nhìn mấy bình rượu đều ghi giá gần mười nghìn tệ một bình, thực ra đó đều là rượu giả chẳng đáng bao nhiêu!"  

 

"Cô ta, cô ta đang gài bẫy anh!"  

 

Tiểu Chu suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra.  

 

Việc này...  

 

Tôn Hàn không biết tường tận nhưng cũng có thể đoán được.  

 

Anh không tỏ vẻ tức giận mà hỏi với giọng đầy hứng thú: "Vì sao cô lại nói cho tôi biết?"  

 

"Tôi có thể nhận ra Lâm Ảnh có địa vị cao ở khu giải trí, nếu đắc tội với Lâm Ảnh thì e là cô sẽ khó sống ở đó".  

 

"Em, em.... Em không muốn anh Tôn bị lừa!"  

 

Tiểu Chu nói nghe rất có lý.  

 

Nhưng Tôn Hàn tin chắc rằng Tiểu Chu không phục việc khách hàng lớn như anh bị Lâm Ảnh cướp đi.  

 

Những người phụ nữ chốn trăng hoa sao có thể dốc hết lòng vì ai đó.  

 

Nhưng cũng không sao, anh cũng đã hiểu rõ trong lòng rồi.  

 

"Không sao, cô cứ coi như chưa nói gì, tôi cũng coi như chưa nghe thấy gì".  

 

Tôn Hàn tỏ vẻ không quan tâm, cứ như cam tâm tình nguyện làm cái máy rút tiền vậy.  

 

Tiểu Chu cạn lời. Tôn Hàn đã biết mình bị lừa rồi mà vẫn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đúng là rộng lượng thật đấy!  

 

Hay là anh đã bị Lâm Ảnh mê hoặc ngất ngây, đầu óc không rõ ràng nữa rồi?  

 

Cô ả vẫn không cam lòng.  

 

Tôn Hàn càng tỏ ra không để tâm thì cô ả càng cảm thấy lỗ, ban đầu đây là khách hàng của cô ả mà.  

 

"Anh Tôn, Lâm Ảnh chính là một con điếm, chỉ cần tiêu tiền cho cô ta thì cô ta đối với tên đàn ông nào cũng thế cả!"  

 

"Được rồi, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy cô nói gì".  

 

Tôn Hàn chẳng còn kiên nhẫn để nghe nữa, anh quay người đi về phòng bao.  

 

Tiểu Chu đứng đó giậm chân, vô cùng bực bội.  

 

Bốp!  



Tôn Hàn còn chưa đi vào phòng bao thì đã thấy cánh cửa bật mở, bên trong không hề có tiếng nhạc. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK