Tôn Hàn dựa theo ký ức tìm đến nhà của thầy chủ nhiệm rồi ấn chuông.
Kẽo kẹt, cửa đã mở.
Tần Chính đeo tạp dề đi ra nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Em vào đi”.
“Vâng. Nhưng thầy ơi, lần này em chỉ đến tay không thôi, chẳng mang gì theo cả, thầy có đuổi em ra ngoài không ạ?”, Tôn Hàn trêu chọc.
“Nếu em còn mang đồ đến nữa thì thầy mới đuổi ra ngoài đấy! Trần Thanh Sương và Lí Tình đến rồi, Ngô Tuyết Phong thì đang dạy học nên chắc sẽ đến muộn một chút”.
Tần Chính mỉm cười đẩy Tôn Hàn vào nhà rồi nói: “Thầy không nói chuyện với em nữa đâu, vào sofa ngồi đi. Hôm nay đích thân thầy vào bếp chiêu đãi mấy đứa đấy”.
“Gì mà đích thân chứ, ông chỉ làm phụ bếp cho tôi thôi, nói thế không thấy ngại miệng à?”, lúc này, có một người phụ nữ trung niên thò đầu từ trong bếp ra, đó chính là vợ của Tần Chính.
“Em biết ngay mà, chứ thầy em có bao giờ nấu nướng đâu, hay thầy gọi bọn em đến làm chuột bạch? Thấy cô làm đầu bếp, em cũng thấy nhẹ cả người”.
“Cái thằng này…”
Tôn Hàn đi tới sofa, Trần Thanh Sương lập tức chào hỏi với anh.
Lí Tình vốn đang bận rộn làm việc trên laptop, nhưng thấy Tôn Hàn đến một cái là bỏ máy xuống ngay rồi cười tươi nói: “Tôn Hàn, cậu đến rồi à?”
Thái độ hiện giờ của cô ta đã hoàn toàn khác buổi tụ tập hôm trước.
Tôn Hàn gật đầu thay cho lời chào, sau đó mặc kệ Lí Tình mà ngồi xuống cạnh Trần Thanh Sương, hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Thấy vậy, trong lòng Lí Tinh sinh ghen ghét, thầm nghĩ Tôn Hàn thà ngồi với Trần Thanh Sương, chứ không thèm nói chuyện với mình, đây đúng là một sự sỉ nhục với cô ta.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Tuyết Phong đã đến.
Tối nay, Tần Chính chỉ mời bốn học trò, thấy họ đã đến đủ, ông ấy mang đồ ăn lên luôn.
Thậm chí Tần Chính còn lấy một chai rượu quý ra rồi rót cho Tôn Hàn và Ngô Tuyết Phong mỗi người một chén đầy.
Phe phụ nữ thì uống nước trái cây hoặc bia.
“Nào, thầy mời mấy đứa một chén”.
“Phải là bọn em mời thầy chứ ạ”.
Bầu không khí rất vui vẻ.
Rượu quá ba tuần, đột nhiên Lí Tình nhìn Tôn Hàn rồi hỏi: “Tôn Hàn, có phải cậu rất thân với La Thông không?”
Ồ!
Bầu không khí lập tức trở nên quái lạ, mọi người đều nhìn Tôn Hàn chăm chăm.
Còn anh híp mắt lại đáp: “Tôi có thân với ông ta hay không thì sao?”